Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người nghe xong thì cùng một lúc hô tha mạng, bởi vì bọn họ đã ý thức được rất rõ, đôi vợ chồng nhỏ này chẳng phải quả hồng mềm như trong lời đồn, mà đích thị là sói đội lốt cừu, ra tay thật sự quá tàn nhẫn.
"Tha mạng sao, các ngươi có tư cách xin tha à, nói mau, ai nói trước thì được tha.
"- Chu Oánh tăng thêm sức lực dưới lòng bàn chân.
"Khụ khụ, ta nói, ta nói, bọn ta nghe nói các ngươi bị đuổi tới ngôi miếu đổ nát, nên muốn trộm ít bạc tiêu xài mà thôi.
”- Tên đàn ông dưới chân Chu Oánh lập tức trả lời.
Tên còn lại nghe xong cũng liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đến đây chỉ muốn trộm ít bạc tiêu xài thôi.
"
"Có đúng không, sao ta thấy không giống lắm nha, nếu chỉ là ăn trộm thì đâu cần phải nhào vô đánh người đâu, tư thế của các ngươi sau khi đột nhập vào rõ ràng là muốn mạng của ta mà.
"- Cố Thừa Duệ ngồi xuống, cười như không cười, gằn từng chữ một nhìn hai bọn họ.
Đương nhiên là hắn cũng đang thăm dò xem hai người này có nói dối hay không, không ngờ là bọn họ thật sự né tránh tầm mắt của hắn, trái lại hành động này chứng minh bọn họ đến đây vì mục đích khác.
Tuy nhiên, hắn cũng không tiếp tục ép hỏi trực tiếp nữa, mà là chuyển chủ đề: "Tên của các ngươi là gì, ở thôn nào?"
"Tên của ta là Tiền Tráng, ở thôn Thượng Hà, hay còn được biết đến với cái danh Hổ Tử.
"- Tên đàn ông nằm dưới chân Chu Oánh do dự một chút vẫn đành chịu khổ báo tên.
Tên còn lại cũng sợ bị giết nên vội vàng báo tên theo: "Còn tên ta là Cố Nhị Giang, hay được gọi là Báo Tử.
"
Cố Thừa Duệ nghe thấy thế thì kinh ngạc nhìn hai tên hề trước mặt: "Hóa ra là hai anh em hổ báo khác họ nổi tiếng trong thôn à, thất lễ rồi, thất lễ rồi.
"
"Không dám, không dám, chúng ta đứng dậy được rồi đúng không.
"- Cố Nhị Giang ưỡn người, nghiêm mặt cười làm lành.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì lạnh lùng cho hắn ta thêm một quyền lên mặt, kế tiếp chỉ còn nghe được tiếng bộp bộp bộp thôi, Cố Thừa Duệ liên tục đánh năm sáu quyền, đánh cho hắn ta kêu cha gọi mẹ, gương mặt gầy gò trong nháy mắt đã sưng thành đầu heo.
Sau đó, hắn cũng cho mặt của Tiền Tráng hai bàn tay: "Hù ngươi thôi, đồ đần, đừng cho là ta không biết mục đích đến đây của các ngươi, cho dù có giết các ngươi một trăm lần cũng không hết giận.
"
Hắn dứt lời thì quay người đứng chỗ ở giữa hai người, trực tiếp xách cổ áo của bọn chúng lôi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa miếu, hắn trực tiếp kéo lê hai người đi lên trên núi.
Khi thấy được rừng cây âm u, tối mù mịt, đưa tay ra còn không thấy rõ năm ngón, lại nghĩ đến mấy lời định quăng bọn họ cho sói ăn của Chu Oánh lúc nãy, hai anh em hổ báo lập tức cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Bọn họ lập tức cầu xin: "Người anh em Cố gia xin hãy tha mạng, đây là lỗi của bọn ta, sau này bọn ta không dám tái phạm nữa, ngươi tha bọn ta lần này đi.
"