Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trưởng tộc gật đầu nói: "Ở bên phía xưởng may mặc không có thiếu một ngày nửa ngày này, người Cố gia chúng ta cũng không thể để Tiền gia gia giúp đỡ hoài, đây không phải là đang vả vào mặt tộc đứng đầu Cố gia của chúng ta sao.
Hơn nữa, ta nghe nói rằng Cố Thừa Duệ biết y thuật, sau này có bệnh nào cần được chạy chữa gấp thì cứ đi tìm hắn trị cho, tuyệt đối đừng khiến cho mối quan hệ người nhà ban đầu trở nên cứng đờ.
"
"Lúc trước, khi bọn họ dọn ra riêng ở chúng ta không có quản, hiện tại dù cho có quản thì người ta cũng chưa chắc nhớ tới công lao của chúng ta.
"- Lúc này, vợ của tộc trưởng Vương thị mở miệng nói.
"Đúng vậy, nếu trước đây chúng ta chịu ra tay hỗ trợ thì có khác nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho họ không, còn bây giờ đi qua hỗ trợ thì nhiều lắm chỉ được xem như dệt hoa trên gấm.
"- Cố Thừa Ân phụ họa nói.
Quan trọng là hắn ta cũng không ưa nhìn bộ dáng âm không ra âm âm, dương không ra dương*, vừa hờ hững lại vừa lạnh lẽo của Cố Thừa Duệ, nhìn giống như đang có ai thiếu hắn một trăm lượng bạc vậy.
*Chắc là nhìn không ra là nam hay nữ.
"Dệt hoa trên gấm cũng đỡ hơn là đứng ngoài bàng quan nhiều.
"- Trưởng tộc tức giận nói đến đây thì dừng một chút: "Ồ đúng rồi, nhà chúng ta không phải còn một chút vật liệu gỗ sao, mặc dù nó không thể chế tác thành đòn dông* được, nhưng nếu để đóng thành xà nhà thì vẫn là không thành vấn đề.
Còn có một ít cây lương thực dư lại đó, mặc dù không nhiều nhưng cũng thể hiện được tấm lòng mà.
"
*Đòn dông là bộ phận cao nhất của một ngôi nhà.
Nó giống như một cái xương sống của ngôi nhà, che chở và bảo vệ cho gia chủ.
"Ồ.
"- Cố Thừa Ân bất đắc dĩ lên tiếng, sau khi ăn cơm xong thì hắn ta dẫn theo đệ đệ Cố Thừa Tự quay người đi làm việc.
Mà trưởng tộc thì đứng dậy nói với Vương thị: "Một hồi nữa, ngươi mang chút đồ ăn qua bên bển thăm bọn họ đi, xem xem bên đó có gì cần hỗ trợ không.
"
Ông ta nói xong thì đi ra ngoài, đi đến quầy bán lương thực mua chút cao lương, sau đó ghim cây chổi cùng nắp chậu lên.
Mặc dù những vật này không đáng tiền cho lắm, nhưng mà trong sinh hoạt ắt là vật không thể thiếu.
Vương thị nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc và bận rộn của ông ta, khẽ thở dài, sau đó cõng cái gùi lên lưng rồi bà ta đi xuống tầng hầm ngầm lấy ra mười trái củ cải, một trái dưa Đại Đông, hai trái dưa tiểu Nam, cùng một chút đồ ăn.
Cuối cùng, bà ta bỏ tất cả mọi thứ lên xe bò mà hai anh em Cố Thừa Ân đã dọn dẹp và sắp xếp xong: "Đi đi, chở hộ ta chuyến này, các ngươi nhớ nhìn xem bọn họ có gì cần hỗ trợ thì phải nhào lên giúp nhé.
"
"Vậy mẹ lên xe đi.
"- Cố Thừa Ân gật đầu nói.
"Hôm nay trời đẹp mà, thôi cứ để ta đi bộ.
"- Vương thị nói xong thì trực tiếp đi ra ngoài.