Cuối cùng thì ngày này cũng đến, ngày hai bé về chung một nhà.
Từ sáng sớm, Trương Hạ Vũ đã bị lôi dậy, cậu ngồi gật gù trước bàn trang điểm.
Anh thợ trang điểm cho Trương Hạ Vũ vẫn là người lần trước, anh ta chê đủ thứ trên trời dưới đất, nào là da Trương Hạ Vũ quá khô, mắt thâm quầng che khuyết điểm cũng không nổi, rồi tóc vừa khô vừa xở.
“Anh Thịnh, anh nói nhiều quá đi.”
“Trời ơi, cậu chủ, vậy là không được đâu! Cậu không chịu chăm sóc cơ thể sẽ khiến cậu Sở Tiêu chán ghét đó”
Trương Hạ Vũ bị câu này của anh ta làm cho tỉnh cả ngủ, cậu đờ đẫn nhìn mặt mình trong gương.
Mặt cậu thật sự xấu đi rất nhiều sao? Có lẽ nào Sở Tiêu sẽ vì vậy mà chán ghét cậu không? Nghĩ đến đây đôi mắt của Trương Hạ Vũ càng trợn to, cậu cảm thấy rất có thể điều này sẽ xảy ra.
“Anh Thịnh, anh đừng nói linh tinh, đốt nhà người khác sẽ bị nghiệp quật đó.
Đã ế rồi còn không tích đức gì cả”
Người đến chính là Thẩm Thanh Di, cô đi vào giằng cây cọ trên tay anh Thịnh kia ra rồi đuổi hết mấy người này ra ngoài.
Vuốt ve gương mặt trơn mịn, đáng yêu của Trương Hạ Vũ, Thẩm Thanh Di cười khúc khích nói:
“Cậu rất đẹp Tiểu Vũ, nhìn xem, có ai mà không muốn được gương mặt này chứ?”
Quả thật Trương Hạ Vũ rất đẹp, là kiểu mỏng mày hay hạt khiến ai nhìn cũng muốn yêu thương, dù hiện tại gương mặt cậu có chút mệt mỏi do không ngủ đủ giấc nhưng lại là kiểu mỹ nhân yếu đuối chứ không hề xấu như anh Thịnh kia nói chút nào.
Nghe Thẩm Thanh Di nói vậy Trương Hạ Vũ ngờ vực hỏi lại “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, cậu không tin tớ mà lại tin anh ta à?”
Trương Hạ Vũ vội vàng lắc đầu: “Ừm, tớ tin Di Di”
“Ngoan lắm, để tớ trang điểm cho cậu”
Thẩm Thanh Di yêu thương dụi đầu mình vào đầu Trương Hạ Vũ.
Cô ngắm nghía gương mặt đã gần hoàn thành của Trương Hạ Vũ, mặc dù anh Thịnh mồm miệng độc ác nhưng tay nghê lại rất tốt, quầng thâm mắt của Trương Hạ Vũ đã được che lại khá tốt, hiện tại Thẩm Thanh Di chỉ cần phủ phấn trang điểm mắt má và môi cho Trương Hạ Vũ nữa là xong rồi.
Nhìn kiệt tác của mình trong gương, Thẩm Thanh Di chỉ muốn lao vào ôm hôn Trương Hạ Vũ nhưng cô sợ mình sẽ làm hỏng mất.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên khiến hai người đồng thời nhìn đến.
Sở Tiêu một thân âu phục trắng tinh đẹp đẽ bước vào, đập vào mắt hắn là gương mặt đáng yêu đang ngơ ngác của Trương Hạ Vũ.
Sở Tiêu chầm chậm bước lại, hắn quỳ một chân xuống, nắm lấy tay Trương Hạ Vũ, ngước lên nhìn cậu mỉm cười.
Thẩm Thanh Di thấy vậy liền đóng cửa đi ra ngoài để không gian riêng cho hai người bọn họ.
Trước khi đi cô còn không quên dặn Sở Tiêu không được chạm vào mặt Trương Hạ Vũ.
Sở Tiêu nhẹ nhàng định chạm vào má Trương Hạ Vũ lại nhớ lời dặt của Thẩm Thanh Di hắn đành cầm tay Trương Hạ Vũ hôn lên.
“Sau hôm nay chúng ta sẽ trở thành bạn đời hợp pháp rồi.
Em sẽ không hối hận đúng không?”
Trương Hạ Vũ ngơ ngác nhìn Sở Tiêu, hắn im lặng, vẫn nụ cười trên môi chờ câu trả lời của cậu.
Không biết qua bao lâu Trương Hạ Vũ ngại ngùng gật đầu.
Sở Tiêu đứng trong lễ đường, trên bục là người làm chứng đang cầm quyển sổ chờ đợi.
Cửa lễ đường mở ra, bố Trương dắt tay Trương Hạ Vũ chầm chậm tiến vào, cậu mặc một thân âu phục trắng cùng kiểu với Sở Tiêu.
Nếu Sở Tiêu mặc nhìn như một quý công tử đào hoa thì bộ âu phục này trên thân Trương Hạ Vũ lại khiến cho người ta tưởng tượng đến một cậu thiếu niên đang chơi vĩ cầm, vừa đẹp đẽ lại thuần khiết.
Lễ cưới chính thức này chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết của hai nhà, mọi người đều nhìn theo Trương Hạ Vũ, chờ đợi bố Trương đặt tay cậu vào tay Sở Tiêu, chờ đợi người làm chứng thông báo hai người đã trở thành bạn đời hợp pháp, chờ đợi hình ảnh hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, từng tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên, mắt ai cũng rơm rớm nước mắt, bọn họ đều chúc phúc cho hai người.
À, tất nhiên có ngoại lệ chứ.
Thiệu Huy không hề có mặt trong ngày hôm nay, với tâm tính của một cậu thanh niên mới chỉ 16, 17 tuổi thì như vậy có vẻ bình thường.
Nhưng Trang Tử Văn thì lại có mặt ở đây, cậu ta ngồi trong một góc khuất, nhìn hai người đứng ở trung tâm mà nghiến răng, nếu ai chú ý đến vẻ mặt của cậu ta lúc này sẽ không thể nào ghép được với cậu thiếu niên ngoan ngoãn, chăm học trên lớp.
Phịch.
Một người nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu ta khiến Trang Tử Văn ngơ ngác không kịp thu lại nét mặt vặn vẹo xấu xí kia.
“Thẩm Dạ Nguyệt?”
Thẩm Dạ Nguyệt mặc dù nhìn thấy vẻ mặt kia của Trang Tử Văn nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười của mình.
Đây chính là thứ khiến Trang Tử Văn ghét nhất ở con người này, đầy giả tạo, giống hệt cậu ta, mà những người giống nhau thì thường ghét nhau giống như cục nam châm phải chiều thì đẩy nhau vậy.
Thẩm Dạ Nguyệt mặc kệ ánh mắt đầy ghét bỏ của Trang Tử Văn, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi mong cậu không làm ra hành động ngu xuẩn gì.
Nếu như Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì… cậu biết rồi đấy”
Thấy Thẩm Dạ Nguyệt định đứng lên, Trang Tử Văn mau hốt hoảng hỏi: “Anh không muốn giành lại Trương Hạ Vũ sao?”
“Ha? Cậu không hiểu”
Để lại một câu không rõ đầu đuôi Thẩm Dạ Nguyệt đi về phía cặp đôi hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay kia, anh muốn tặng quà chúc mừng cho hai người bọn họ.