"Sư huynh."
Trần Thanh Xuyên ngồi ở mép giường, tròng mắt đen trong suốt hơi sụp xuống, mở miệng khẽ gọi nhưng một lúc sau vẫn không được đáp lại.
Trần Thanh Xuyên im lặng nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.
Người nọ nằm lặng thinh, từng sợi tóc đen trải dài trên gối, da thịt trắng noãn như viên ngọc lóe lên ánh sáng bóng loáng, mặt lên áo lót trắng như tuyết, dung mạo tinh xảo tựa như bộ da vẽ có đôi mắt được điêu khắc nhẹ nhàng, giữa ấn đường được điểm một nét chu sa diễm lệ vô cùng.
Ba tháng.
Sư huynh Bạch Thiếu Hoa của hắn ngủ li bì ba tháng.
Trần Thanh Xuyên kéo kéo khóe môi, nhẹ nhàng cười giễu cợt, tiện tay cởi áo khoác của mình, vén lên chăn nằm xuống rồi kéo con người nhỏ gầy đó vào trong ngực.
Cơ thể này của sư huynh dù có bưng bít như thế nào vẫn không nóng, vừa cực kỳ trắng vừa vô cùng lạnh như băng.
...!
Lúc Bạch Thiếu Hoa tỉnh dậy, lờ mờ nhận thấy có người nào đó đang ôm mình.
Đầu ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, từ từ mở mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt như có như không mang theo vài phần ấm áp mập mờ.
Có cánh tay đang khoác trên hông cậu, Bạch Thiếu Hoa không quen với tư thế thân mật này liền cầm cổ tay của đối phương muốn quăng ra.
Nhưng trong giây phút cậu cầm cổ tay kia, Bạch Thiếu Hoa đột nhiên cứng người.
Đó là cổ tay của thiếu niên, trên cổ tay đó có một vết sẹo không sâu không cạn, đó là dấu vết dao cắt cổ tay.
Vết sẹo này làm cậu thấy quen quen.
Trí nhớ đã lâu nhanh chóng trở về làm cậu nhớ tới chuyện rất gay go rằng cậu từng ép một cậu thiếu niên độc chiếm cậu, bảo rằng một là thả cậu ra hai là chết, kết quả người thiếu niên đó trực tiếp cắt cổ tay ngay trước mặt cậu...!
Ôi.
Người thiếu niên đó chính là nam chính Trần Thanh Xuyên trong quyển sách này, dĩ nhiên thà chết chết thì hắn sẽ không tha cho nhân vật phản diện vai tốt thí như cậu.
Ban đầu lý do Bạch Thiếu Hoa xuyên sách là để cà giá trị hắc hóa của nam chính, để cho nam chính còn nhỏ bưng trà đưa nước, đẩy nam chính vào đường cùng rồi còn đạp vai nam chính bắt hắn quỳ trên nền tuyết...!Chuyện tìm chỗ chết nào cũng đã làm hết.
Cuối cùng lúc rời khỏi thì cậu dùng kiếm đâm vào ngực nam chính.
Sau đó vỗ vỗ vạt áo, sung sướng ung dung tự tại trở về thế giới hiện đại.
Kết quả là hiện tại không biết vì sao mà cậu lại xuyên tới đây?
Da đầu của Bạch Thiếu Hoa sắp nổ tung rồi, không phải bây giờ cậu đang nằm trong ổ sói sao! Nếu như Trần Thanh Xuyên biết cậu còn sống, nói không chừng cậu sẽ bị băm thành trăm mảnh rồi hắn sẽ thật sự chết.
Trốn thì trốn không thoát.
Tỉnh thì không tỉnh được.
Chết...!Vậy cậu phải tiếp tục giả chết mới được.
Bạch Thiếu Hoa nhắm mắt, đang định tiếp tục giả chết, lại nghe thấy giọng thiếu niên ôm cậu từ sau lưng vang lên.
"Sư huynh, ngọc tiêu của huynh...!Ta có thể giữ gìn thật tốt thay huynh." m sắc của hắn du dương như nước tuyết chảy róc rách lành lạnh.
Bạch Thiếu Hoa thấy rùng mình trong lòng, tưởng rằng Trần Thanh Xuyên phát hiện cậu đã tỉnh.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không nói gì thêm làm cậu mới biết được Trần Thanh Xuyên chỉ đang nói một mình.
"Ma Giáo, ta đã có.
Nhưng mà ta không đốt không cướp chỉ vì sợ huynh thấy thương tâm."
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng chậm rãi, giống như không nỡ làm phiền ai, hô hấp cũng thả nhẹ như bông.
Trong phòng yên lặng đến độ Bạch Thiếu Hoa có thể nghe rõ tiếng tim đập của hắn và sự chấn động nhẹ khi hắn nói chuyện.
Bạch Thiếu Hoa nghe được hai chữ ma giáo thì đã thất thần nên không kịp nghe rõ nửa câu sau Trần Thanh Xuyên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó hiểu, Trần Thanh Xuyên vẫn chiếm lấy Ma Giáo giống như sách viết, chưa từng vì Thiếu giáo chủ đã chết là cậu tạ tội thay mà bỏ qua cho Ma Giáo...!
"Ban đầu huynh đâm ta một nhát, hôm nay huynh chết, đây chính là nhát kiếm thứ hai huynh nói sao?" Giọng thiếu niên như ngâm trong ánh trăng vừa lạnh vừa trơn: "Nói cho huynh biết, ta không nhận."
Bạch Thiếu Hoa thầm nghĩ, quả nhiên Trần Thanh Xuyên còn hận cậu, cậu chết vẫn còn hận cậu...!
"Thiếu Hoa." Môi răng khẽ mở kèm theo âm cuối dịu dàng chậm rãi.
Tiếng kêu này đi quá giới hạn của thiếu niên.
Từ trước tới nay Trần Thanh Xuyên toàn kêu cậu là sư huynh, đây là đầu tiên Bạch Thiếu Hoa nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình.
Bạch Thiếu Hoa ngẩn người.
Xem ra Trần Thanh Xuyên thật sự ghét cậu, hôm nay thấy cậu đã chết nên ngay cả một tiếng sư huynh cũng không chịu gọi...!
Bạch Thiếu Hoa đang thất thần thì đột nhiên có một ngón tay không an phận luồng vào vạt áo lót trắng như tuyết của cậu, đốt ngón tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay kèm theo vết chai mỏng, không nhẹ không nặng nhéo cái eo gầy bóng loáng của cậu.
Bạch Thiếu Hoa:!
Ngón tay kia còn sờ một đường lên tấm lưng trắng nõn của cậu.
Bạch Thiếu Hoa:!!
Rốt cuộc cậu không nhịn được giãy giụa hai cái, cái tay làm loạn của thiếu niên dừng một chút rồi lập tức thu về, sau đó cong ngón tay thăm dò hơi thở của cậu.
Bạch Thiếu Hoa hoảng sợ hít một hơi thật to.
Trần Thanh Xuyên: "..."
Yên lặng một hồi lâu.
Trần Thanh Xuyên từ từ ôm chặt eo cậu, siết chặt eo cậu vững như sắt, nhiệt độ trên người lạnh xuống tám độ, giọng nguy hiểm: "Sư huynh lừa ta một vố thật đau, bỏ lại ta một mình ba tháng...!Cuối cùng đều là giả bộ."
Bạch Thiếu Hoa:!!!
Trần Thanh Xuyên ôm cậu vô cùng chặt, lực cực kỳ mạnh như muốn bóp cậu thành xương máu vậy, năm ngón tay thon dài bấu chặt vòng eo nhỏ gầy của cậu.
Trần Thanh Xuyên cực kỳ chán ghét cậu, mấy trước bị cậu đụng chút đều lo tránh, bây giờ vì muốn bóp chết cậu mà ôm cậu chặt như vậy!
Quả nhiên tiểu sư đệ hận cậu thấu xương, hận không thể nuốt chửng cậu!
Bạch Thiếu Hoa không nhịn được nghẹn ngào hai tiếng, cố gắng tránh khỏi cái ôm của Trần Thanh Xuyên nhưng cánh tay của thiếu niên rất cứng làm cậu không thể giãy giụa được.
"Sư huynh, huynh tốt nhất không nên lộn xộn...!Nếu không, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Thiếu niên tì cằm trên cổ cậu, khóe miệng sắc sảo như có như không cọ vào da thịt của cậu, hơi thở ấm áp liền phả ra bên tai cậu, mùi hương ấm áp chỉ thuộc về thiếu niên bao vây cậu, ám lấy cả cơ thể cậu đều là hơi thở của Trần Thanh Xuyên.
Bạch Thiếu Hoa cảm thấy mình sắp bị hơi thở của Trần Thanh Xuyên đè mất, bao vây cậu làm cậu sắp không thở nổi.
Cậu không thể không thừa nhận, tiểu sư đệ khi xưa đã trưởng thành chó sói hung ác tàn bạo, trở nên cao hơn cậu lại mạnh hơn cậu.
Bạch Thiếu Hoa dùng hết sức lực cũng không tránh thoát được, cậu thở hổn hển, nhục chí từ bỏ giãy giụa.
Cậu duy trì tư thế cứng đờ quá lâu nên muốn nghỉ ngơi một chút, vì thế cậu mệt mỏi cong lưng lên.
Nhưng sau lưng cậu lại có một thứ cưng cứng đang cọ cọ...!Đó là cái gì?
Trần Thanh Xuyên giống như bị giựt điện vội thả lỏng cánh tay cậu, chợt đẩy cậu ra rồi đứng dậy vén chăn xuống giường.
Bóng lưng của thiếu niên trước lúc ra khỏi cửa còn hơi lảo đảo, nhìn thì như đang hoảng loạn.
Trần Thanh Xuyên đi khỏi rồi sao?
Bạch Thiếu Hoa như người sống sót sau tai nạn vậy, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật to.
Chẳng qua là cậu lâu quá chưa uống nước nên họng khô khốc ngứa ngáy, mới vừa thở phào liền ho khan: "Khụ khụ...!Khụ khụ..."
Cuống họng Bạch Thiếu Hoa khô khốc nói không ra lời, thậm chí ho ra vài giọt máu tanh, cậu che cổ mình, khóe mắt ửng đỏ.
Mặc dù không biết tại sao được tha nhưng sau khi Trần Thanh Xuyên rời khỏi, cậu thấy dễ chịu không ít.
Bạch Thiếu Hoa chậm rã hồi khí, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện quần áo của mình nửa mặc nửa cơi, xốc xếch không chịu nổi.
Mí mắt Bạch Thiếu Hoa nhảy nhảy.
...!Con chó sói kia cởi quần áo của cậu làm gì?
Ngay cả khi cậu chết hắn còn chưa hết giận, thế mà muốn để cậu mặc quần áo bừa bộn sao?
Bạch Thiếu Hoa cúi đầu vén vạt áo lên, đầu ngón tay trắng noãn thanh tú linh hoạt cột chặt quần áo lại.
Sau khi cột chặt áo xong, Bạch Thiếu Hoa hơi dừng lại.
Quá rộng.
Sao bộ quần áo này lại rộng như vậy?
Không giống đồ của cậu, ngược lại giống...!Đồ của Trần Thanh Xuyên..