Hôm sau.
Nắng ban mai yếu ớt.
Nắng ban mai xuyên qua điêu cửa sổ, rơi vào trên mặt mỹ nhân nằm trên giường nhỏ, ánh lên da thịt trắng nõn mơn mởn.
Nắng ban mai chiếu vào làm Bạch Thiếu Hoa hơi khó chịu, cậu nhíu mày, lông mi từ từ vén lên, đôi mắt ngái ngủ mông lung, khóe mắt nơi chân mày còn nhuộm một lớp hồng nhạt.
Bên gối trống không, tiểu sư đệ đã đi rồi.
Cậu theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng cả người bủn rủn, mới vừa chống người dậy một chút thì đã nặng nề ngã trên giường nhỏ.
“Ưm.” Bạch Thiếu Hoa phát ra tiếng kêu đau, lại bị giọng nói khàn khàn của mình làm sợ ngây người.
Giọng cậu khàn khàn quái lạ.
Eo cũng bủn rủn kỳ cục.
Nơi đó… Lại là đau tới nỗi không thể tưởng tượng được.
Năm ngón tay Bạch Thiếu Hoa từ từ túm chặt chăn, cậu nhắm mắt lại.
Cuối cùng cậu vẫn suy đồi đến bước này.
Cậu thật sự… Đã làm chuyện xấu trái luân thường đạo lý với sư đệ.
Bạch Thiếu Hoa yên lặng cắn răng, hốc mắt đỏ lên, hai tròng mắt như muốn nhuốm đầy máu.
Tiểu sư đệ, đệ hận ta đến như vậy sao, nếu không vì sao phải dùng phương thức này để chà đạp ta?
Đúng lúc cậu nghe thấy tiếng cửa phòng kêu kẽo kẹt, thiếu niên mang áo mũ chỉnh tề bưng đồ ăn sáng bước vào trong phòng.
Bạch Thiếu Hoa vén chăn xuống giường, chợt rút kiếm treo trên tường, hai chân bủn rủn lảo đảo vài bước, nghiêng ngả xông tới chỗ Trần Thanh Xuyên, thanh kiếm lóe sáng, cậu hận muốn chết chỉa Trần Thanh Xuyên.
“Đệ… Đệ làm nhục ta, đệ cần gì phải làm thế?” Giọng Bạch Thiếu Hoa khàn khàn, sắc mặt tái nhợt, mắt chứa lệ lã chã sắp khóc: “Trần Thanh Xuyên, đồ dơ bẩn!!”
Trần Thanh Xuyên bưng đồ ăn sáng: …?
Bạch Thiếu Hoa giận nhưng không dám, cậu quơ kiếm chĩa vào người hắn, ánh sáng lóe lên từ kiếm chiếu vào trên mặt thiếu niên, vẻ mặt của thiếu niên tuấn tú từ nhẹ nhàng chuyển sang kinh ngạc.
Tay cầm kiếm của Bạch Thiếu Hoa thả lỏng, bảo kiếm “leng keng” rơi trên mặt đất.
Bạch Thiếu Hoa lấy hai tay che mặt, áo quần xốc xếch tuột xuống từ đầu vai cậu cũng không phát hiện mà đắm chìm trong thống khổ ngồi thụp xuống.
Tại sao lại như vậy chứ.
Cậu làm theo hướng dẫn đi từng bước một nuôi lớn nam chính, một bên cà giá trị hắc hóa của hắn, vừa phải dùng danh nghĩa là nữ chính Liễu Kiều Ngâm đi cà độ hảo cảm của hắn, tại sao lại đi tới đường này chứ?
Tâm huyết của nam chính… Tại sao lại đưa cho cậu chứ! Thứ này phải để dành cho nữ chính mà!
Cậu nuôi nam chính lớn đến như vậy, thế mà lại ô uế!
Quả thật lúc đầu Trần Thanh Xuyên bị phản ứng của sư huynh làm hắn rất ngạc nhiên, nhưng mà sau khi đã bình tĩnh lại, ánh mắt liền không tự chủ mà rơi xuống trên đầu vai Bạch Thiếu Hoa…
Áo quần rời rạc, vết đỏ như ẩn như hiện, phá lệ bật lên trên da thịt trắng nõn của cậu.
Trần Thanh Xuyên cong môi.
Bạch Thiếu Hoa còn không chưa nhận ra, với nước mắt còn đọng trên lông mi, cậu nói bằng giọng mũi: “Sư đệ, đệ còn nhỏ, tham những thứ mới lạ, đoạn tụ chỉ là nhất thời, sư huynh sẽ dìu dắt đệ trở về chính đạo…”
Trần Thanh Xuyên nguy hiểm nheo mắt lại, giữa chân mày đã hiện lên vài phần không vui, nhưng trong miệng lại đáp ứng: “Được, mong sư huynh chỉ dạy cho ta.”
Bạch Thiếu Hoa ủ rũ cúi đầu đứng dậy, tiện tay kéo vạt áo của mình, thì thầm trong miệng: “Chuyện đêm qua… Cũng đừng nhắc lại.” Nhất là không thể nói cho nữ chính Liễu Kiều Ngâm.
Trần Thanh Xuyên vẫn híp mắt: “Được.”
Sói con híp mắt nghĩa là không cao hứng.
Nhưng mà điều này thì rất nhiều năm sau Bạch Thiếu Hoa mới lĩnh ngộ được.
“Sư huynh, buộc tóc trước đã.”
Trần Thanh Xuyên đẩy cậu tới trước gương, đè vai cậu để cậu ngồi xuống, ngón tay thon dài cầm lên cây lược gỗ, một tay nâng cằm Bạch Thiếu Hoa, một tay chải mái tóc dài của cậu.
Hoàn cảnh này chiếu vào trong kính, là biến thành chuyện thân mật hết sức mập mờ.
Bạch Thiếu Hoa nghe lời để hắn buộc tóc, cậu ngoan ngoãn như là con hươu thuần phục hắn vậy, hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, vô tội ngậm lệ cau mày, cực kỳ đáng thương.
Da Bạch Thiếu Hoa trắng nõn, chỉ có nét chu sa giữa chân mày, khóe mắt sau khi khóc để lại vài vệt hồng hồng, nơi cổ họng vào tối hôm qua bị Trần Thanh Xuyên mút ra vài dấu đỏ.
Trần Thanh Xuyên xiết chặt cằm Bạch Thiếu Hoa để cậu ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vuốt ve hầu kết phiếm hồng ở cổ họng Bạch Thiếu Hoa.
Bạch Thiếu Hoa nhịn vài lần, cuối cùng mang theo giọng mũi nói: “Sư đệ, từ trước đến nay chỉ có nương của ta chải tóc cho ta… Đệ thật giống nàng.”
Cậu nói như thế là vì muốn làm Trần Thanh Xuyên khó chịu, trên thực tế từ khi cậu xuyên đến thế giới này tới nay, cậu chưa từng thấy mặt mẹ ruột của mình.
Thế mà việc nói dối này lại có tác dụng.
Trần Thanh Xuyên hơi ngừng lại, nhíu mày thật chặt, suy nghĩ mập mờ liền bay đi mất, hắn nhanh chóng cột tóc cho cậu.
Bạch Thiếu Hoa lặng lẽ nhìn trộm hắn, vừa vặn đụng trúng tầm mắt của Trần Thanh Xuyên, mặt Trần Thanh Xuyên bình thản làm Bạch Thiếu Hoa chột dạ rũ mắt.
Trần Thanh Xuyên giúp cậu nhúng nước vắt khăn lau mặt, tức giận lau mặt giúp cậu.
“Sư đệ, không cần như thế… Tự lực gánh sinh.
Sư huynh có thể tự mình làm.” Bạch Thiếu Hoa thở nhẹ, cậu không quen nên hơi tránh đi.
Bạch Thiếu Hoa muốn tránh, Trần Thanh Xuyên lại khăng khăng không cho, trực tiếp ngồi xuống ghế nhấc cậu lên, thuận tay kéo cậu vào trong ngực, ôm cậu tới trước bàn mới đặt cậu xuống ghế.
Bạch Thiếu Hoa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn một cái, phát hiện trên bàn đã bày ra một chén cháo cùng với mấy đĩa thức ăn.
Cháo ấm nóng hổi, cải xanh xanh mướt, cùng một đĩa thịt hươu, một đĩa hổ roi (ciu), một đĩa… Dương yêu tử (thận cừu).
Mấy đĩa đồ mặn này ám chỉ vài ý tứ xâu xa.
“Trần Thanh Xuyên! Đệ có ý gì?”
Bạch Thiếu Hoa nghẹn đỏ mắt, trực tiếp kêu thẳng họ tên của Trần Thanh Xuyên, đầu ngón tay cậu run run thiếu chút nữa đã làm rơi đũa.
Vào giờ phút này rốt cuộc cậu không đối đãi Trần Thanh Xuyên như tiểu sư đệ nữa, mà là một người muốn chiếm mình làm của riêng, làm nhục mình.
“Sư huynh hiểu lầm ta rồi.” Trần Thanh Xuyên hạ thấp giọng, vẻ mặt ảm đạm, như bị oan lớn bằng trời vậy: “Ta chỉ thấy cơ thể sư huynh yếu, muốn làm vài thuốc bồi bổ cơ thể cho sư huynh, mấy thứ này bổ sung khí huyết là tốt nhất.”
“Sư huynh… Nghĩ tới chuyện khác sao?” Đôi mắt Trần Thanh Xuyên trong suốt, nhỏ nhẹ hỏi.
Bạch Thiếu Hoa như bị lương tâm chất vấn, trong nháy mắt khí thế yếu đi một nửa, sự hối hận tự nhiên nảy sinh trong lòng, cậu âm thầm mắng mình không phải là người.
Vậy mà cậu cho rằng Trần Thanh Xuyên đang ám chỉ chuyện tối hôm qua.
Làm sao tiểu sư đệ lại biết làm loại chuyện này chứ? Hắn còn trẻ, tâm tư nào có lượn quanh vòng vèo như thế, chuyện hắn làm với cậu tối hôm qua… Cũng chỉ là hận ý nhất thời làm cho đầu óc mê muội.
Cả người tiểu sư đệ bị cậu vấy bẩn, tư tưởng cũng không thể bị vấy bẩn nữa.
Tiểu sư đệ trong sáng ngây thơ như vậy, vạn vạn lần không thể bị làm hư.
Bạch Thiếu Hoa suy nghĩ thông suốt điểm về mấu chốt, cậu thở dài một hơi, tự cho là có phong độ của sư huynh mà cười với Trần Thanh Xuyên: “Sư đệ thật có lòng.”
Trần Thanh Xuyên cũng cười lên, ánh mắt lóe lên: “Vậy, sư huynh nhất định sẽ ăn hết chứ?”
Bạch Thiếu Hoa nhìn tiểu sư đệ chấm nhỏ vui vẻ trong ánh mắt trong trẻo của hắn, thấy hắn rất mong đợi, cuối cùng không nỡ cự tuyệt hắn, chậm rãi gật đầu.
Trần Thanh Xuyên nhẹ giọng hỏi: “Cơm thuốc mấy ngày sau này, sư huynh cũng sẽ ăn chứ?”
Rõ ràng Trần Thanh Xuyên đây là đang thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Nhưng Bạch Thiếu Hoa lại không có ý thức chút nào, một lòng dìu dắt tiểu sư đệ trở về chính đạo, nghĩ rằng để dạy bảo hắn tốt thì phải đối xử tốt với hắn, vì vậy gian nan gật đầu.
Khóe môi Trần Thanh Xuyên khẽ cong, rũ mắt: “Sư huynh thật tốt.”
Cảnh báo có ảnh gây khó chịu
Dương yêu tử
Hổ roi
Thịt hươu
.