Buổi tối mọi người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm, Ôn Giản như bị ai đó nhập vậy mà lại gắp thức ăn cho Quý Tang, gắp xong bản thân ngẩn ngơ đi, nhưng lại không biểu hiện ra mặt, chỉ cúi đầu ăn.
Quý Tang nhìn rau mùi ở trong bát, lại nhìn nụ cười đầy ẩn ý của mẹ chồng.
Rõ ràng nàng và Ôn Giản chả có gì cả, nhưng tai nàng lại khẽ ủng đỏ lên!
Ngày hôm sau, Quý Tang vẫn như cũ đến sau núi.
Thời tiết sáng hôm nay có vẻ âm u.
Ôn Giản nhìn thấy nàng lại đến sau núi, lật đật từ trước bàn sách đứng dậy: “Trời hôm nay có vẻ không ổn, có lẽ sẽ có mưa đấy.
”
Quý Tang ngước lên nhìn, hai ngày này Ôn Giản đã chẻ tre gần như xong hết, nhưng nàng muốn chẻ thêm một ít, hồi cao trung lúc cùng thầy để hoàn thành quy trình làm giấy cũng tương đối hiện đại, bây giờ thao tác thủ công cũng lâu rồi, nàng sợ lần này khó mà thành công, chuẩn bị thêm tre vậy cũng tốt.
Con ngươi nàng nhìn Ôn Giản: “Không sao, ta đi một lát rất nhanh sẽ trở về.
”
Ôn Giản có thể nhìn ra, Quý Tang căn bản không giống như những điều trong thôn nói, nàng có ý tưởng của bản thân, hay là thích kiên định với ý tưởng của bản thân, loại người này dường như có nam châm, từng chút từng chút hấp dẫn hắn!
Ôn Giản nhíu mày nghĩ: “Chi bằng! ta cùng nàng lên sau núi, nếu trời mưa, cũng tốt khi có người phối hợp.
”
“Mà chàng hôm nay không học sao?”
Ôn Giản đã ra sân nhặt rổ, lại đi vào nhà bếp lấy hai miếng bánh còn mới sáng nay làm: “Một ngày không học cũng không có việc gì.
”
Bình thường đa số Quý Tang cùng Ôn Chính đi ra sau núi, Ôn Chính đi đốn củi, nàng liền vào trong rừng tre bận việc, hôm nay đột nhiên bên cạnh lại có nhiều nam nhân, trái tim yên bình một cách khó hiểu.
“Được, vậy đi thôi”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cổng.
Thời tiết dần trở lạnh rồi, vì thế trên con đường nhỏ này không có người.
Mới đi được nửa đường, quả nhiên trời liền đổ mưa.
Ôn Giản biết bên con đường này có một ngôi chùa nhỏ đổ nát, kéo Quý Tang chạy đến trú mưa, hai người không dễ dàng gì mới chạy đến ngôi chùa, người cũng đã ướt đẫm, gió lạnh nhè nhẹ thổi, liền rùng mình lên.
Những giọt nước trên gương mặt nhỏ nhắn của Quý Tang, mái tóc ướt sũng dính vào mặt, đôi mắt đen láy nhìn nam nhân cũng đang ướt sũng lộ vẻ hối lỗi: “! Ôn Giản, ta xin lỗi chàng! ta nên nghe lời chàng.
”
Ôn Giản tuy nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng dù sao cũng là nam nhân, ổn hơn nhiều so với Quý Tang.
Hắn nghe thấy lời xin lỗi của nàng, cúi xuống nhìn nàng, định không nói gì, nhưng lại nhìn thấy y phục ướt sũng của nàng rồi lộ ra những đường cong đầy quyến rũ, khi nãy chạy có chút nhanh, tà của nàng dần dần nới lỏng ra, nơi l*иg ngực ấy lộ ra mảng trắng nõn mềm mại, chắc là nàng lạnh lắm, vòng tay ôm chặt lấy bản thân để giữ ấm, từ góc này của hắn nhìn, vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh teo tóp của nàng nhô ra những đường nét quyến rũ, lấm tấm giọt nước, trượt xuống, chốc lát chảy vào bên trong hốc của quai xanh!
Hơi thở của hắn trở nên nặng, khàn giọng: “! Quý Tang.
”
“! Hửm?”
“Ta cứng rồi.
”