Ôn Giản không nói, lưng hắn hơi cong, con ngươi đen như đá như được vấy mực, đầy dục vọng ham muốn, chăm chú ngắm nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng, xoa đi xoa lại, gương mặt tuấn tú càng lúc càng gần, đôi môi mỏng bao phủ lấy nàng, nàng nằm trên giường cảm nhận nụ hôn dịu dàng và độc đoán của hắn.
Đầu ngón tay của hắn mềm mại, thật biết cách ve vãn, quấn lấy đầu lưỡi của nàng hút lấy mật ngọt, nàng bị hôn đến mức sắp ngạt thở.
Ngón tay hắn nắm lấy một bên bầu ngực của nàng nhào nặn chúng một cách bừa bãi, thấy vẫn chưa đủ, nên trượt hẳn xuống, tiến gần đến giữa chân nàng, chạm vào âm hộ của nàng, xoa tròn, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, nóng đến mức khiến nàng choáng váng run rẩy.
“Quý Tang, nàng ướt quá! ”
Hắn nói xong, ngón tay liền thay bằng dương vật to khỏe, từ phía sau tiến vào miệng âm hộ của nàng, nàng bị đâm đến mức cơ thể run rẩy, ngẩng mặt lên hét to.
"Quý Tang?"
“Quý Tang?”
Quý Tang từ trong mộng tỉnh dậy, trước mắt là ánh nắng hoàng hôn, nàng thu con ngươi về, liền nhìn thấy tay của Ôn Giản nắm lấy bả vai nàng, không chớp mắt nhìn nàng.
Nàng khi nãy! là đang mơ?
“Ta! ” nàng khàn tiếng, xen lẫn với sự mê muội khi vừa mới tỉnh dậy.
“Nàng đang hét, gặp ác mộng à?”
Quý Tang nghĩ đến cảnh tưởng ở trong mơ, gương mặt nhỏ nhắn nóng đến mức tựa như bị lửa đang cháy: “Hả?! à! ò! ha, phải.
"
Quý Tang sợ hắn tiếp tục truy hỏi mơ thấy cái gì, nhìn thấy trời bên ngoài đã sáng: “Trời sáng rồi hả, đứng lên đi, hôm nay còn có rất nhiều việc chưa có làm.
”
Nói xong, vội đẩy hắn ra đang ôm lấy cơ thể của mình.
Hai người nằm chung một giường, Ôn Giản làm ấm giường, Quý Tang khe khẽ cử động, mới cảm thấy nơi đó của mông lạnh đi, nàng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy nơi đó của mông ướt một mảng lớn.
Quý Tang cảm nhận được, Ôn Giản ngay lập tức cũng cảm nhận được miếng vải trên chân nàng ướt đẫm.
Hai người họ đồng loạt giật mình.
Ôn Giản ngồi xuống: “Cái này là! ” Theo ánh mắt rồi nhìn vào giữa chân của Quý Tang.
Quý Tang xấu hổ vô cùng, căng thẳng lắp bắp: “Ta.
.
ta không có biết.
”
Đôi lông mày sâu thẳm của Ôn Giản u ám, ánh mắt nhàn nhạt tỏa sáng, vòng tay ra sau eo ôm lấy eo mảnh khảnh của Quý Tang: “Quý Tang, nàng ra thật nhiều nước? Nàng khi nãy là mơ thấy mộng xuân sao? Nàng đang nghĩ! "
Quý Tang bị vài ba câu hỏi của hắn làm cho mặt đỏ tía tai, trong tiềm thức phản bác lại: “Ta không có mơ.
”
Giọng nói rất lớn, rõ ràng là có thể dùng âm thanh lớn để che đậy lương tâm cắn rứt.
Nội tâm của Quý Tang xấu hổ đến mức không muốn nói với hắn câu nào, nhưng giây sau tay của nam nhân đặt ở eo nàng, siết chặt lấy làm cả người nàng lập tức cứng đờ.
Bởi vì tay của Ôn Giản đã nắm lấy tay nàng, nắm lấy quần dài của hắn, cái thứ đó cực kỳ cứng, nóng đến mức dọa người, tay của Quý Tang cách quần của hắn dường như đang nắm lấy một thanh sắt nung đỏ.
Nóng đến mức nàng muốn rụt tay lại, nhưng lại bị Ôn Giản nắm chặt không cho buông.
Giọng nói của hắn như lửa đốt, con mắt sâu thẳm: “Quý Tang, vậy! ”
Quý Tang sợ đến mức dùng lực vùng vẫy rụt tay, lần này hắn không có nắm chặt, rất dễ dàng rụt tay ra, trong đầu nàng toàn là một mớ hỗn độn, lắp bắp nói: “Trời! trời đã sáng rồi, nương! nương chúng ta đã dậy cả rồi.
”
Ôn Giản khẽ ngẩn người: “Tối ngày hôm đó làm rồi.
”
Quý Tang: “….
”
Nàng không phải ý đó a trời!
Quý Tang hoảng loạn từ trên giường trèo xuống, lúc bước qua Ôn Giản chân suýt nữa xiêu vẹo, Ôn Giản đưa tay ra giữ lấy nàng: “Cẩn thận chút.
”
Giọng nói trầm, quyến rũ dễ nghe.
Quý Tang không dám nhìn hắn, trái tim đập loạn xạ: “Ồ" một tiếng rồi chạy vụt đến hành lý bên cạnh tìm y phục, sau lưng cứ bị ánh nhìn mờ nhạt nhìn chằm chằm.
Aaaa
Da đầu Quý Tang tê dại đi.
Rốt cuộc là ai nói vậy hả? Lấy thê tử sẽ ảnh hưởng đến việc học hành, bây giờ làm sao! làm điều đó???