Cả một ngày Quý Tang đều không yên lòng, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt đen của nam nhân thì trái tim nàng liền không ngừng đập thình thịch.
Ăn xong điểm tâm liền đi vào trong viện nhìn hồ nước trong thùng gỗ to, nhưng nam nhân đã nhanh chóng đi tới nhận công cụ trong tay nàng rồi làm việc.
Trong nội tâm Quý Tang có suy nghĩ lướt qua.
Có nam nhân giúp đỡ thì nàng có thể tiết kiệm sức để nghĩ thêm nên nàng giao công việc cho hắn.
Rốt cuộc cánh tay nam nhân lực mạnh mẽ hơn chút, Ôn Giản giã tre thành mảnh vụn khiến nước canh càng thêm sền sệt, hôm nay phải làm bước cuối cùng, dùng tre để phơi khô sau liền có thể thành giấy.
Bàn tay mảnh khảnh của Quý Tang cầm khung tre xoay người vớt hồ trong thùng gỗ to, chờ hồ được lọc trên khung tre mới cất đặt ở một bên phơi khô, lặp đi lặp lại như thế, không cần nhiều công phu, trên trán nàng đã đổ mồ hôi.
Một bàn tay to bất thình lình duỗi ra từ phía sau, đặt chính xác vào trán của nàng, dọa Quý Tang hô to một tiếng, khung tre trong tay rơi vào trong thùng gỗ, kinh hô một tiếng: “A...”
"Là ta."
Quý Tang theo bản năng nâng tay gỡ tay hắn ra, bàn tay nhỏ ướt sũng chụp lên mu bàn tay hắn, đôi mắt long lanh nhìn về phía nam nhân.
Ôn Giản mặc trường sam có tay áo màu xám làm nổi bật lên dáng người cao lớn thon dài của hắn, dáng dấp hắn thật sự rất đẹp mắt, là tướng mạo dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, đôi mắt đen nhánh, đáy mắt có bọng mắt rất sâu, lúc nhìn người khác thì không hiểu sao có cảm giác thâm tình u buồn.
Quý Tang nhớ tới lúc hai người ở chung vào sáng sớm, nhịp tim đã vất vả bình tĩnh lại bỗng nhiên hụt một nhịp: “...!Ối.”
“Trên mặt nàng đầy mồ hôi, nghỉ ngơi một chút, còn lại để ta.” Ôn Giản cầm khăn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng lau giúp nàng.
Hắn đứng rất gần nên khi nói chuyện hơi thở nóng hổi đều thở ra trên mặt nàng.
Đôi tai nàng chợt nóng lên, mất tự nhiên mà lui về phía sau một bước, nhận khăn từ trong tay hắn: “Không cần.
Chàng...!Chàng cách ta xa một chút, trên người của ta toàn mùi mồ hôi.”
Ôn Giản tỏ vẻ bất mãn khi nàng cố ý kéo dài khoảng cách, lông mày tuấn nhăn lại, hắn bước một bước về phía trước, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to, sát lại gần nàng, môi mỏng gần như dán vào bên gáy của nàng, đôi mắt sâu thẳm có thể thấy rõ lông tơ nhỏ tinh xảo đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế của nàng, hắn nhẹ nhàng hít hà, hơi thở ấm áp thổi vào bên gáy nàng, Quý Tang cứng đờ cả người.
“Ôn Giản...!Chàng làm gì?”
“Trên người nàng không hôi, chỉ có mùi mồ hôi.” Ôn Giản nói xong, dường như đang suy nghĩ lại giống như đang xác nhận rồi nói: “Đổ mồ hôi đầm đìa.”
“Quý Tang...!Chờ đến khi trời tối, ta rất muốn nhìn dáng vẻ nàng đổ mồ hôi đầm đìa."
Quý Tang nghẹn lại: “...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt đỏ bừng.
Đm! Lòng tự trọng của chàng ở đâu???
Nàng đưa tay đẩy hắn ra: “Chàng…chàng đi đọc sách đi, ta…ta có thể tự làm, không cần chàng hỗ trợ.”
Nàng nói xong thì giả bộ đi tới bên cạnh cầm khung tre.
Khoảng cách của hai người kéo ra trong nháy mắt.
Trong đôi mắt đen của Ôn Giản có sự nghi ngờ càng sâu, rõ ràng…Nàng hợp tác với cha nương hạ thuốc hắn, trù tính để cô nam quả nữ chung sống một phòng với hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại khi hắn muốn thân mật với nàng, nhưng nàng lại cố ý rời xa, đây là đạo lí gì?
Hay là nói...
Nàng cũng là người bị hại trong việc sắp đặt đó?
...
Lần đầu tiên Quý Tang dùng công nghệ cổ xưa chế tạo giấy, trong lòng cũng rất thấp thỏm.
Đợi đến chiều, hồ trên khung gỗ bị phơi nóng cả một ngày, trang giấy đã thành hình, Quý Tang thành công gỡ xuống một trang giấy trên khung tre, hưng phấn mời Ôn Giản dùng thử.
Đôi mắt sắt của Ôn Giản dừng trên một lớp giấy mỏng manh màu xám ở bàn sách, nghi ngờ hỏi: “Đây chính là giấy?”
Quý Tang gật đầu: “Ừm, viết thử xem.”
Ôn Giản mang bút lông chấm mực viết thử.
Chữ của Ôn Giản thể rất đẹp, chỉ là trang giấy này vẫn thô ráp, có vài nét đã bị lòe mực.
Quý Tang nhíu đôi mày thanh tú nói: “Ôi, trang giấy này không đủ trắng, mặt giấy thô ráp, không hút nước, xem ra còn phải thử lại.”
Ôn Giản thì cảm thấy trang giấy này dùng rất tiện: “Có thể dùng.”