Quý Tang nói: “Ta biết có thể dùng, nhưng ta cảm thấy nếu như muốn bán được giá cao thì còn phải năng cao kỹ thuật, giấy này không đủ trắng, mặt giấy còn phải tinh tế tỉ mỉ hơn.”
Quý Tang tự nói.
Ôn Giản hơi sững sờ: “Nàng bảo bán?”
Lúc này Quý Tang mới phát hiện mình lỡ miệng, lúng túng ngượng ngùng cười một tiếng: “Ta, ta có ý tưởng này.
Thẻ tre quá nặng, nếu như đổi thẻ tre thành loại giấy này, sau này đóng giấy thành sách vở.
Ôn Giản, có phải chuyện này tiện hơn với người đọc sách chàng rất nhiều không? Dùng tên của chàng đi sát hạch thì không cần mang thẻ tre nặng như vậy.
Ta cảm thấy, hẳn là…có thể bán được.”
Còn có thể kiếm một món hời.
Đây chính là tiến trình lịch sử! Trong hậu thế giấy rất nhiều, bây giờ Quý Tang nàng làm loại giấy tốt.
Quý Tang suy nghĩ miên man.
Ôn Giản hoàn toàn bị nàng hấp dẫn.
Hắn chỉ cảm thấy trên người Quý Tang giống như là có phẩm chất đặt biệt hấp dẫn người khác để cho người không nhịn được mà muốn tới gần.
“Quý Tang, sao nàng lại nghĩ đến chuyện này?”
Khóe môi Quý Tang hơi cong lên, không nói gì.
Nàng cũng không thể chê nhà hắn nghèo quá, không có cách để thay đổi hiện trạng!
Ôn Giản thấy nàng không đáp lời, tán thưởng từ đáy lòng: “Nương tử nhà ta rất thông minh."
Quý Tang...
Quý Tang nghe từ "Nương tử" trong miệng hắn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đưa tay cầm giấy trên bàn liền chạy.
Ôn Giản nhìn bóng lưng nàng chạy đi, trong mắt có ánh sáng nở rộ sáng chói giống như tinh thần đại hải.
Lúc ăn cơm tối, Ôn Chính uống chút rượu.
Quý Tang nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Ôn Giản nói: “Chờ đến khi trời tối, ta rất muốn nhìn xem dáng vẻ nàng đổ mồ hôi như thế nào.”, vậy mà giữa chân nàng lại ướt.
Quý Tang há mồm nói: “Cha, rượu của cha là loại gì? Con có thể uống không?”
Nàng muốn uống chút rượu để giữ bình tĩnh.
Ôn Giản ghé mắt nhìn về phía Quý Tang.
Ôn Chính nhìn Quý Tang lại nhìn về phía Ôn Giản: “Là rượu gạo.”
Rượu gạo?
Quý Tang nghĩ bên trong rượu gạo rất ngọt, uống rất ngon, mặt nàng cong cong, cười lên: “Cha cho con uống với.”
Ôn Chính lại nhìn mắt Ôn Giản, Ôn Giản khẽ gật đầu một cái xem như đồng ý.
Ôn Chính đi lấy rượu tới rót cho Quý Tang một chén.
Quý Tang nhìn rượu trong khi mọi người nhìn nàng chăm chú thì nếm thử một miếng.
A! Cay quá!
Rượu gạo sao lại cay như vậy!
Cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều nhăn lại, đầu lưỡi lè ra, Ôn Giản nhìn nét mặt của nàng, bụng dưới bỗng nhiên xiết chặt, lửa dục tùy tiện thiêu đốt, vật giữa hai chân thức tỉnh trong nháy mắt.
Ôn Chính cười khẽ.
Ôn Lý Thị nói: “Quý Tang, rượu này ngấm chậm, con đừng uống nhiều...”
Trong miệng Quý Tang sau khi hết vị cay chính là mùi rượu, nàng nghĩ đến việc sau khi ăn cơm tối xong thì phải ở chung một chỗ với Ôn Giản thì vội nói: “Không có việc gì, nương, chỉ là mới uống có hơi cay, ngược lại rất thơm.
Con có thể uống…uống chậm.”
Ôn Lý Thị liếc nhìn Ôn Giản, không có thêm cái gì.
Dù sao có Ôn Giản ở đây và đang ở trong nhà, say cũng không sao.
Quý Tang giống như đang kéo dài thời gian, một chén rượu uống một canh giờ cũng không uống xong.
Ôn Giản trở về phòng rửa mặt trước, sau đó ngồi vào bàn đọc sách vừa đọc sách, trong sách nói cái gì, một chữ cũng không vào, hắn vô cùng có kiên nhẫn chờ Quý Tang.
Tửu lượng Quý Tang thấp, uống một chén rượu thì cả người đều choáng, nàng lắc lư tìm cửa phòng, mở nửa ngày mới vào phòng.
Ôn Giản nghe tiếng động thì chờ nàng dậm chân tiến vào mới ngẩng mặt từ trong thẻ tre, hỏi bằng giọng trầm ấm: “Đã ăn với cha nương xong rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Quý Tang ửng hồng, đôi mắt nước, khẽ nhìn thì cực kỳ quyến rũ, gật đầu “Ừ”.
Ôn Giản thấy thế thì cổ họng khô khốc: "Ta đi xách nước để nàng tắm.”
Trong lúc này Quý Tang nào còn nhớ rõ chuyện "Trời tối"?
Nàng không có phòng bị chút nào nói: “Được.”
Ôn Giản đổ nước vào, giúp nàng giặt quần áo, sau đó đi ngoài cửa phòng chờ.
Quý Tang tắm rửa ở bên trong.