Quý Tang cụp mắt xuống: “Chàng còn chưa nói lý do."
Thấy nàng cách xa mình, Ôn Giản bưng bát đi tới ngồi vào bàn, dùng đầu ngón tay nhéo mũi nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Mối quan hệ giữa nàng và Quý Xuân Hoa có thể là cả thôn, ai cũng biết đúng không? Mẹ nàng đột nhiên lại tốt bụng bảo nàng về nhà tỷ muội đoàn tụ à?”
Quý Tang sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Ôn Giản với đôi mắt chớp chớp.
Ôn Giản nói không sai, trong sách Quý Tang đã ăn đủ thiệt thòi từ Quý Thân Thị và Quý Xuân Hoa rồi.
Ôn Giản cũng nhìn nàng, chờ nàng từ từ hiểu ra.
Không khí im lặng trong giây lát.
Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tang bị đôi mắt đen láy của hắn làm cho bỏng rát, đôi mắt khẽ động, thu hồi tầm mắt, ấp úng nói: “Chàng không muốn ta về nhà mẹ đẻ, chàng...chàng cũng không thể nói như vậy...!Chàng nói như vậy, giống như muốn nói cho cả thế giới biết, chúng ta đã làm gì đêm qua..." Những lời sau nàng nói ngày càng nhỏ dần, gốc tai của nàng đỏ đến mức có thể chảy máu.
Nhưng Ôn Giản đã nghe rõ.
“Ta nói như vậy cũng tốt, để cho mẹ nàng biết quan hệ của chúng ta rất tốt, bà ta nên dẹp bỏ những ý nghĩ không nên có.” Ôn Giản rất tự nhiên đáp.
Nghe thấy câu "quan hệ giữa phu thê rất tốt", Quý Tang cảm thấy toàn thân nóng bừng, hít một hơi thật sâu nói: “Ôn Giản, chàng...!Đừng nói nữa!"
Ôn Giản dùng đầu ngón tay nhéo cằm nàng, xoa nhẹ, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng: “Cái gì? Nàng không thích nghe?"
Quý Tang: "..."
Nàng rõ ràng không có ý đó.
Nàng chỉ cảm thấy chuyện riêng tư này không nên tiết lộ cho mọi người biết!
Nàng không biết xấu hổ sao?
Ôn Giản lại hỏi: “Còn tức giận sao?"
Quý Tang hất tay hắn ra: “Ta muốn nói là ta còn giận, chàng thấy thế nào?”
Ngón tay bị hất ra của Ôn Giản dừng lại giữa không trung, sau khi dừng một chút, đầu đột nhiên đè xuống, giữ gáy nàng, nụ hôn dồn dập rơi xuống, liếm cắn môi lưỡi nàng.
Quý Tang kêu lên, miệng nàng vừa mở đã bị lưỡi hắn chiếm lấy, nàng bị hôn vội lùi lại, hai tay đặt trên ngực hắn, cố gắng lấy lại hơi thở: “Ôn Giản...!Đừng...!Buông ta ra..."
Ôn Giản hôn Quý Tang đến khi phía dưới ra nước, mới nhớ ra bọn họ còn ở trong bếp, mới buông ra, nặng nề trừng mắt nhìn nàng: "Tang Tang, ta cứng rồi.”
Quý Tang bất giác mở to mắt, đầu lắc lắc: “Không được...."
Trong cổ họng Ôn Giản phát ra một tiếng cười gợi cảm: “Ta biết, buổi tối sẽ làm."
Quý Tang lườm hắn: “Buổi tối cũng không."
Ôn Giản: “...!Tại sao?!"
Quý Tang bị hắn nhìn lại thêm tức giận: “Còn có thể tại sao?!...!Phía dưới sưng rồi, đau."
Khí trời trở nên mát mẻ hớn, Quý Tang ngồi xổm trước cửa nhìn cây sơn trà trong sân, sơn trà năm nay gần như bị mưa làm cho ẩm ướt, mùa này vẫn còn một số cây sơn trà treo lủng lẳng, có màu vàng cam xen lẫn trong màu xanh của trái sơn trà.
Bầu trời phía sau cây sơn trà rất xanh, mênh mông vô tận, thậm chí không một đám mây.
Ở thời cổ đại chưa từng phá hoại môi trường, không khí đều rất tươi mát trong sạch, tự tự tại hít bầu không khí này.
Khó mà có dịp nhàn nhã thế này, Quý Tang cứ ngây ngốc.
"Tang Tang, đang nhìn gì vậy?”
Ôn Giản từ trong nhà bếp đi ra ngoài, trên người còn vương mùt khói.
Quý Tang quay đầu lại nhìn, đằng sau lưng nam nhân có ánh sáng, nàng không nhìn rõ biểu cảm anh tuấn tú đẹp trai của hắn, nhưng nàng cảm nhận được lúc ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng, tựa như muốn hút nàng vào.
Tim Quý Tang khẽ rung động: “...Không có xem gì cả.
Ta chỉ là...đoán thử cây sơn trà năm nay có phải sẽ rất ngọt hay không.”
Ánh mắt của Ôn Giản theo ánh mắt của Quý Tang mà nhìn theo cây sơn trà bên phía đông của sân, bên trên còn sót lại vài trái sơn trà, đỉnh cây có con chim sà xuống, thưởng thức một bữa ngon lành.
“Nàng thích ăn quả sơn trà sao?"
Quý Tang gật đầu: “Ừm, rất ngọt.”
Ôn Giản chăm chú nhìn nàng, đưa bàn tay ra: “Vào trong nhà ăn cơm trước đi."
Quý Tang chần chừ do dự một lát, con ngươi hướng về bàn tay của hắn, lòng bàn tay của hắn dày rộng, nguyên do cầm bút quanh năm, vết chai dày trong lòng bàn tay, khi độ dày này chạm vào làn da mỏng manh của nàng, lúc nào cũng làm nàng khẽ run lên.
Đột nhiên trong đầy Quý Tang phảng phất vài cảnh, lúc phản ứng lại, tay đã nhẹ nhàng đặt lên tay hắn rồi, đầu ngón tay hắn ấm áp.
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, hơi dùng lực, Quý Tang từ dưới đất đứng lên, có lẽ ngồi xổm lâu quá, trước mắt Quý Tang mờ mịt, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đôi tay đã đặt trên ngực của nam nhân, cách qua lớp vải, nàng vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng.
Một tay Ôn Giản ôm lấy eo thon của nàng, hai người họ mắt chạm mắt.
Quý Tang xấu hổ, bị nhiệt độ nóng rát thiêu đốt từ nơi eo đến mức tê dại, nhanh chóng đứng vững, mí mắt nặng trĩu, cũng không nhìn hắn: “...Ăn, ăn cơm."
Quý Tang nói xong liền chạy đi.