Trong thôn vậy mà xảy ra chuyện hưu thê còn là lần đầu tiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, nghèo nàn.
Nam nhân không có gì trong tay rất khó để có thể lấy thê tử, nên nhà ai mà không nâng niu được cơ chứ? Lúc Quý Minh lấy Quý Thân Thị còn có Quý Tang, một nam nhân lớn tuổi còn có con riêng? Người trong thôn vốn đều không đồng ý lấy, Quý Thân Thị còn là cưới từ thôn bên cạnh đến.
Có thể cưới được Quý Thân Thị chuyện gì mà Quý Thân Thị không làm làm chủ? chủ Từ khi Quý Thân Thị đến Quý Tang chịu biết bao nhiêu là thiệt thòi, trong lòng Quý Minh hiểu rõ hơn ai hết, ông ta chính là nghĩ tiếp tục duy trì ngôi nhà này? Việc nữ nhân trong nhà đánh nhau đến náo loạn là do Quý Thân Thị, Quý Minh nhiều lúc cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt nhìn.
Bỏ đi! Quý Tang chịu khổ vậy, ai bảo đứa trẻ phúc bạc, đứa trẻ không có nương giống như cây cỏ.
Ông ta muốn có một gia đình riêng của mình, bên ngoài bận lo cho cuộc sống qua ngày, về nhà cuộc sống đơn giản và tốt đẹp.
Chính là Quý Tang trước khi gả cho Ôn Giản bị hạ thuốc mà chuyện này ông ta cũng không trách Quý Thân Thị!
Haizzz__ai mà ngờ đến cuối cùng, vậy mà lại bị phản bội!
Quý Minh theo đến chỗ của Lý Chính để viết chấp nhận hưu thư thì cột sống tê liệt, cả người dường như già hơn chục tuổi.
Quý Thân Thị nhìn thấy Quý Minh chăm chú viết hưu thư, ngay cả khóc cũng quên đi, lập tức pha trò, đã vậy còn đánh lộn với Quý Minh!
Trên mặt Quý Minh chốc lát in dấu vết, đỏ tươi, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười vừa đáng thương!
Lý Chính ký hưu thư, chuyện này đã đến lúc hồi kết rồi!
Nhưng Quý Minh lại trở thành trò cười cho toàn bộ trong thôn này.
Lúc Quý Tang và Ôn Lý Thị quay trở về nhà, đèn trong nhà bếp sáng.
Ôn Giản nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, từ trong nhà bếp đi ra, rõ ràng bị che khuất bởi ánh nến mờ ảo, nhưng hắn chỉ nhìn một cái liền nhìn rõ đó là Quý Tang.
Ôn Giản gọi to: “Tang Tang, hai người đi đâu vậy?”
Quý Tang không trả lời, Ôn Lý Thị hời hợt nói đùa một câu: “Vẫn là câu nói đó, có thê tử rồi quên luôn cả nương, trong mắt Ôn Giản a, bây giờ chỉ còn có mỗi Quý Tang thôi! "
Quý Tang: "! "
Mẹ chồng nàng thật là!
Có cái gì đó khác với người thường.
Quý Tang nhịn không được nữa khó chịu nhìn Ôn Giản.
Ôn Giản thấy được ánh mắt đó, không chút biểu cảm nhìn vào cái bếp nói: “Cha, thê tử của cha về rồi kìa.
”
Ôn Lý Thị nghẹn lời.
Ý này là người có tướng công của người, ta có thê tử của ta à?
Ôn Lý Thị trừng mắt nhìn Ôn Giản: "! Các con nói chuyện đi, ta đi giúp cha các con nấu cơm tối.
” Ôn Lý Thị bước hai bước, lại quay đầy lại nói Ôn Giản: “Ồ, đúng rồi, Ôn Giản, con đưa Quý Tang về phòng đi, giúp con bé bôi thuốc nơi cổ, khi nãy nương trở về nhìn thấy đỏ! "
Ôn Giản nhíu mày nghi hoặc, bước lên trên, ngón tay dài khẽ nâng cằm Quý Tang lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, trăn trở hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Nam nhân đột nhiên đi đến nâng cằm nàng, cổ nàng ngẩng ra sau, nó rất đau, không nhịn được mà phát ra tiếng “Oái”: “! Đừng, không sao.
"
Lời nàng vừa nói xong, giây sau, Ôn Giản bế người lên, sải bước về phòng họ.
Ôn Giản cẩn thận đặt nàng lên giường, làm cho Quý Tang cảm thấy bản thân mình giống như một chiếc bình hoa dễ vỡ, trái tim giống như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vụt qua.
“Đừng nghe nương nói, ta nói rồi mà không sao cả.
"
Nhưng Ôn Giản không nghe, ánh mắt u ám nghiêm túc nhìn nàng, quay sang thắp đèn.
Trong nhà nghèo, bình thường Ôn Giản buổi tối xem sách đều mượn ánh sáng của trăng.
Tim Quý Tang mắc nghẹn.
Nam nhân đã thắp nến xong bước qua, căn phòng đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Ánh mắt hắn trầm mặc như biển vừa nhìn thấy cổ mảnh mai của Quý Tang có vết đỏ, đôi lông mày cao thẳng đột nhiên nhăn lại thành chữ Xuyên, như có thể giết chết con ruồi, toàn thân hơi thở trong nháy mắt lạnh như hầm băng, đầu ngón tay ấm áp hiện đầy vết đỏ!
"Là ai làm!"
Quý Tang bị kiểu đụng chạm này của hắn làm cho kích thích đến mức sởn gai ốc, thật ra đã không còn cảm giác đau nữa rồi, nàng gạt tay hắn ra: “Thật sự không sao mà.
”
Lại tương trợ cơ thể trượt xuống một lần nữa, thay đổi chủ đề nói: “Chúng ta mau ra ngoài đi, cha nương đang đợi chúng ta ra ăn cơm tối đấy.
”
Nàng vừa động, liền bị nam nhân giữ lấy.
“Đừng động.
” Giọng nói Ôn Giản vừa trầm vừa buồn, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào, con ngươi đen láy càng thêm đỏ ngầu.
Hắn mím chặt môi, khoảnh khắc khi nãy, hắn muốn giết người.
“Ta đi lấy thuốc cho nàng.
"
Hắn trầm mặc không nói, lại không hỏi rốt cuộc là ai làm.