Quý Tang nghe những lời của hắn như vậy, trong lòng bực mình khó hiểu.
Nhưng nàng không muốn đôi co lý lẽ với hắn!
Nói ra thì vẫn là nữ thiệt thòi hơn.
Hắn không phản ứng hay không đối với nàng không còn quan trọng nữa, nàng chỉ là không muốn cởi sạch y phục trước một nam nhân không quen biết! Cho nên, nàng nhanh chóng lục tung hành lý mang theo.
Trong sách không có nói nơi này là triều đại nào, nhưng Quý Tang lén lút quan sát cách ăn mặc của phụ mẫu Ôn Giản và kiến trúc xung quanh nhà, cảm thấy có chút giống thời Ngụy Tấn, nhưng lại không giống hoàn toàn, ví dụ như nam nữ ở thời Ngụy Tấn kết hôn thì hôn phục sẽ là màu trắng chủ yếu, mà nơi này lại hỷ phục lại là màu đỏ là chính!
Đại não của Quý Tang bắn hết công suất, suy nghĩ về thế cục hiện tại, bàn tay nhỏ nhắn lục lọi trong hành lý và cuối cùng cũng tìm thấy một tấm lụa, chỉ có điều tấm lụa này lại thô ráp quá, nếu ở dưới ánh đèn liền trở nên trong suốt.
Ài, chỉ cần có thể che được một chút là được rồi.
Quý Tang yêu cầu cũng không có cao như thế, nhanh chóng đem tấm lụa trải ra, nhìn vào cái giường, lấy sợi dây buộc vào một đầu, buộc vào bên đầu còn lại, như vậy có thể chặn được tầm nhìn ở bên ngoài.
Quý Tang nhìn một cái, vui vẻ mà cởi y phục ra thay, rồi leo lên giường.
Ôn Giản không thể nào tập trung được từ khi nàng bắt đầu lục lọi từ trong đống hành lý, hắn không biết Quý Tang rốt cuộc làm cái gì.
Cây bút trong tay hắn cứ ngắt quãng liên tục khi viết, gò má lần nữa ngước lên, liền nhìn thấy một thân hình yểu điệu qua tấm lụa được phản chiếu từ ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ.
Thân hình của nàng rất đẹp, eo mông thon, bộ ngực đầy đặn dưới áo yếm bụng cởi ra.
Hơi thở của Ôn Giản không được ổn định, nhanh chóng cúi đầu chuyên tâm viết chữ, nhưng nhìn thấy nữ nhân sau tấm lụa phản chiếu ôm lấy bộ ngực của mình bóp nhào nặn lấy!
Sau đó là một tiếng cười khúc khích.
Tiếng cười đó rất nhỏ.
Nhưng Ôn Giản nghe thấy.
Ôn Giản cho rằng nàng đã nhìn thấy hắn lén nhìn trộm nàng, cho nên hốt hoảng vội vàng cúi đầu xuống như thể bản thân đã làm sai chuyện gì, hai má đỏ ửng lên, nhưng dần một lát sau, hắn không kìm nổi lòng mà lần nữa ngước mặt lên!
Yết hầu trong vô thức nuốt xuống, ở đó rất khô.
Khi hắn cụp mí mắt xuống liền thấy nơi dưới đó nhô lên, rất cứng, còn săn chắc nữa chứ.
Hắn đột nhiên khó chịu, đặt bút sang một bên, tay cầm lấy tre để chặn trước mắt, đôi môi mỏng nhanh chóng mấp máy, lặng lẽ đọc vô số lần “Lễ Nghi”.
Quý Tang còn không thèm để ý Ôn Giản.
Nàng không mặc gì mới phát hiện bản thân sau khi xuyên vào sách đã có một cơ thể điện nước đầy đủ, bầu ngực tròn trịa, cặp ngực hồng hào dựng đứng trong không khí run rẩy, nạng không nhịn được mà chạm vào, âm thầm khen ngợi.
Uầy, thật mềm mại!