Dưới ánh chiều tà, Vu Xuyên đứng nơi ngõ vào, nét mặt bỗng rạng rỡ khi thấy xe của Vu Sảng lăn bánh vào sân.
Ánh đèn từ phòng khách tỏa xuống bậc thềm đá, y vội vã bước ra đón, tay vươn ra để nhận chiếc áo khoác từ Vu Sảng.
Nhưng rồi, như chợt nhớ ra điều gì, Vu Sảng lại thu tay đang cầm áo khoác về.
Nét mặt Vu Xuyên chợt sa sầm, nụ cười tươi tắn vụt tắt, nhường chỗ cho bóng tối u ám.
Nhưng khi Vu Sảng nhìn sang, y lại khéo léo che giấu cảm xúc thật của mình.
"Anh, mấy ngày nay anh về muộn quá đi." Giọng nói không giấu được vẻ nũng nịu kèm thất vọng.
Vu Sảng trầm ngâm giây lát, rồi quay sang nhìn em trai: "Công ty dạo này thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Vu Sảng hỏi han như vậy.
Dù chỉ nhiều hơn vài từ so với thường ngày, nhưng ánh mắt Vu Xuyên đã không thể giấu nổi niềm vui sướng.
"Cũng tạm ổn.
Vu Thử đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Chỉ là anh biết đấy, trong công ty luôn có những kẻ coi mình là công thần của nhà họ Vu.
Nhưng rồi một ngày, em sẽ cho chúng biết, chữ "Vu" trong Vu thị là của Vu Xuyên này."
Khi nói đến câu cuối, ánh mắt Vu Xuyên bừng lên tham vọng bộc phát, lấp lánh vẻ độc ác lạnh lùng đến tận xương tủy.
Vu Sảng mím môi, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em trai.
Vu Xuyên nheo mắt lại, vẻ độc ác vừa rồi tan biến, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay hắn.
Bỗng nhiên, nét mặt y cứng lại, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Vu Sảng: "Anh, từ bao giờ anh thích xịt nước hoa vậy?"
Thời gian đã trôi qua khá lâu, mùi hương trên người Vu Sảng thực ra đã rất nhạt.
Chỉ là mùi thơm ngọt ngào không thuộc về Vu Sảng này quá đỗi khác lạ.
Vu Sảng rút tay về, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, sải bước dài vào trong.
Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt Vu Xuyên vẫn dõi theo sau lưng hắn.
Khi Vu Sảng bước vào phòng tắm, bóng đen của Vu Xuyên đứng trước cửa phòng hắn.
Đôi mắt nâu lạnh lẽo của y dừng lại trên chiếc áo vest khoác trên lưng ghế.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc bật lửa nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt y.
Anh trai y chưa bao giờ hút thuốc.
Dù anh trai không hút thuốc, nhưng khi nhìn thấy chiếc bật lửa này, trong đầu Vu Xuyên lập tức hiện lên hình ảnh một người đàn ông khác đang hút thuốc.
Đôi mắt sâu thẳm không lộ cảm xúc, y không động đến chiếc bật lửa, liếc nhìn về phía phòng tắm rồi lặng lẽ rút lui.
Khi Vu Sảng khoác áo choàng tắm bước ra, mái tóc đen buông rủ làm dịu đi đường nét gương mặt, khiến vẻ lạnh lùng của hắn thêm phần trầm lặng.
Vừa lau tóc, hắn vừa liên tục nhìn về phía chiếc áo khoác.
Cuối cùng, hắn lấy chiếc bật lửa ra, đôi mắt đen chứa đựng cảm xúc khó tả.
Một làn khói thuốc mỏng manh như có như không bắt đầu quẩn quanh trí óc hắn.
Nuốt khan, hắn quay người mở ngăn kéo đầu giường, nhưng dừng lại rất lâu, cuối cùng vẫn không đặt chiếc bật lửa vào trong.
...
Thời tiết ngày càng lạnh, lá vàng rụng đầy mặt đất, dù có quét bao nhiêu cũng không sạch, gió thổi qua mang theo không khí khô hanh.
Lục Nhất Mãn mặc một chiếc áo khoác dài màu ka ki, bên trong là áo đen, tóc mái trước được chải hết ra sau, phần còn lại được tết thành một bím nhỏ bên phải.
Mái tóc anh cũng dài hơn so với lúc đầu.
"Ngài Cao, camera hành trình của tôi đã ghi lại toàn bộ cảnh anh cố tình đuổi theo và va chạm khiến tôi suýt gặp tai nạn."
Anh từ tốn nhấp một ngụm cà phê, chân gác chéo, nhìn bản thiết kế trên máy tính.
— "Cái gì mà cố tình va chạm khiến anh suýt gặp tai nạn chứ? Người gặp tai nạn là tôi kìa! Kẻ chín chết một sống cũng là tôi đây này!!"
Người về nhà sốt hai ngày cũng chính là hắn!
Hơn nữa, chết tiệt thay, không phải vì dính gió lạnh mà sốt, mà là vì quá sợ!
Vừa sốt vừa mê sảng đến toát mồ hôi lạnh, dọa mẹ hắn phải mời đại sư đến nhảy múa cạnh giường cả đêm!
Đậu má!
Cao Khâm Thường thuận tay chộp lấy cái bát đầu giường định ném xuống đất, mẹ hắn đi ngang qua cửa phòng, liếc nhìn về phía hắn, hắn lập tức khựng lại, ngoan ngoãn uống sạch thuốc trong bát.
Đợi mẹ hắn hài lòng bước đi, hắn lập tức xuống giường khóa trái cửa, rồi mặt mày nhăn nhó ném cái bát không xuống đất.
Mẹ kiếp, đắng chết đi được!
Chỉ là tấm thảm dày không phát ra tiếng động nào, bát cũng chẳng vỡ, còn lăn tròn trên mặt đất.
Hắn tức đến ợ hơi, vị đắng dâng lên, suýt nữa thì nôn ra, tâm trạng càng thêm tệ hại.
— "Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng phát tán những đoạn video này là có thể đe dọa được tôi.
Anh có biết đối với nhà họ Cao chúng tôi, thủ tiêu một người dễ dàng đến mức nào không?"
Vừa hằn học đe dọa, hắn vừa che điện thoại nói nhỏ, còn cẩn thận liếc nhìn cửa phòng, rồi mới thoải mái chui vào chăn.
Lục Nhất Mãn vẫn chưa hài lòng với bản thiết kế của mình, anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bên kia, người phục vụ mang cà phê đã liếc nhìn anh nhiều lần, còn mượn cớ mang cà phê đi ngang qua anh vài lượt.
Anh giả vờ không thấy, tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ngài Cao, sao anh lại nghĩ tôi muốn gửi video cho nhà họ Cao chứ? Chẳng lẽ nhà họ Cao sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát sao?"
— "Anh có ý gì?" Cao Khâm Thường bật dậy khỏi chăn.
"Là một kẻ tầm thường như tôi, gặp chuyện thế này đương nhiên chỉ còn cách báo cảnh sát mà thôi."Tiếng chuông gió du dương vang lên nơi cửa ra vào.
Anh khẽ liếc mắt, thấy người đàn ông vừa bước vào đi thẳng đến chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Hắn không đến muộn, nhưng người phụ nữ kia đã đến sớm hơn.
Ngay cả trong một cuộc hẹn như thế này, hắn vẫn khoác trên mình bộ vest đen, hiển nhiên là đi thẳng từ công ty đến, không khỏi có phần nhàm chán và qua loa.
Lục Nhất Mãn khẽ nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên thoáng nét vui thích, khiến người phục vụ trẻ liên tục đưa mắt nhìn anh.
Khi bưng cà phê đi qua, cậu ta suýt va vào góc bàn.
Anh đưa tay ra đỡ, lưng cậu phục vụ chạm vào mu bài tay anh, tránh được góc bàn sắc nhọn, cũng tránh được việc suýt đánh đổ cà phê trên tay.
"Cảm...!cảm ơn anh."
Cậu trai trẻ có vẻ còn là sinh viên đại học, mặt đỏ bừng trước mặt anh.
Anh mỉm cười gật đầu, rồi rút tay về.
Vu Sảng vừa ngồi xuống đã nghe thấy động tĩnh bên kia, nhưng hắn chẳng bao giờ quan tâm đến những chuyện thừa thãi, nên cũng không nhìn sang, mà chỉ nhìn vào người phụ nữ đối diện.
Xinh đẹp, thanh lịch, quyến rũ.
Nhưng trong mắt Vu Sảng, cô chẳng có gì khác biệt so với những người hắn đã gặp trước đây.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lục Nhất Mãn mỉm cười, còn Cao Khâm Thường ở đầu dây bên kia điện thoại thì suýt nhảy dựng lên khỏi giường.
— "Sao anh có thể đi báo cảnh sát được?!"
Chẳng phải cả hai nên dò xét lẫn nhau một chút, rồi mới nhân cơ hội đàm phán điều kiện sao?
Không theo lẽ thường!
Nếu người ta biết hắn đi tìm thú vui mà bị cáo giác đến đồn cảnh sát, thể diện hắn biết để đâu!
"Tại sao lại không thể chứ, gặp khó khăn thì tìm cảnh sát, chẳng phải là lẽ thường tình ư?"
Lục Nhất Mãn nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Vu Sảng không rời.
Đối phương chẳng ai nói gì, bầu không khí im lặng và tẻ nhạt khiến người phụ nữ đối diện ngồi không yên.
Cô cố gắng mở miệng để gợi chuyện, nhưng khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Vu Sảng quá lạnh lẽo, lời nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trở vào.
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau một cách cực kỳ gượng gạo.
Người phụ nữ liên tục khuấy cà phê trong cốc, thứ cà phê vốn đã đặc sánh giờ gần như bị khuấy đến nổi bọt.
Bỗng nhiên cô ngước mắt lên nhìn, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn chậm rãi di chuyển tầm mắt lên khuôn mặt người phụ nữ, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, dịu dàng mỉm cười với cô.
Người phụ nữ giật mình, không khỏi ngượng ngùng mím môi, làn da trắng mịn cũng hơi ửng hồng.
Bên kia, Cao Khâm Thường gần như tức điên lên.
Lần đầu tiên gặp đối phương, hắn còn bị vẻ ngoài nho nhã đẹp đẽ của anh ta đánh lừa, nào ngờ, gã đàn ông này xấu xa vô cùng!
— "Vậy anh muốn thế nào?!"
Lục Nhất Mãn lười biếng tựa cằm, ánh mắt dừng lại trên người Vu Sảng, người phụ nữ đối diện thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn anh, anh thản nhiên thu hồi ánh mắt.
"Ngài Cao, anh có biết hôm đó tôi vốn định làm gì không? Tôi đã mất mấy ngày để chọn được địa điểm studio, nhưng vì anh mà tôi không thể đến đúng hẹn, anh đã ảnh hưởng đến công việc của tôi, ngài Cao à.
Chưa kể lại còn gây thiệt hại cho phương tiện di chuyển của tôi."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Cao Khâm Thường.
— "Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp anh lo liệu!"
Anh khẽ cười, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh, ngài Cao.
Anh quả thật là một người tốt."
Đối phương vang lên tiếng cúp máy.
Chẳng bao lâu sau lại gửi đến một tin nhắn, rõ ràng là đầy cảm xúc.
— "Xóa camera hành trình đi! Không được báo cảnh sát!"
Lục Nhất Mãn liếc nhìn, rồi trực tiếp xóa luôn tin nhắn này.
Xe của anh hiện đang sửa chữa, làm gì có cái gọi là camera hành trình?
...
Dù Vu Sảng không quan tâm đến chuyện gì xảy ra xung quanh đi chăng nữa, việc người phụ nữ đối diện thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau hắn cũng khiến hắn chú ý.
Hắn nhíu mày, quay đầu lại, chỉ thấy một bóng lưng cao gầy đang đi về phía nhà vệ sinh.
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ khiến tim hắn đập mạnh một cái.
Hắn chăm chú nhìn theo bóng lưng đang rời đi ấy, ngón tay vô thức bắt đầu mân mê vạt áo.
Hắn lặp đi lặp lại động tác này, im lặng một lúc.
"Xin lỗi." Hắn nhanh chóng đứng dậy, tiếng ghế cọ xuống nền nhà ngắn ngủi phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên và khó hiểu.
Còn hắn, khi đi ngang qua chiếc bàn cà phê gần góc phòng, bước chân khựng lại, liếc mắt nhìn về phía màn hình máy tính trên bàn.
Màn hình sáng dừng lại ở một trang truyện tranh chibi.
Màu sắc trong đó vô cùng đơn giản.
Chỉ có một nhân vật nhỏ mặc vest đứng đó với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đen tròn như hạt đậu đang nhìn thẳng vào hắn.
"..."
Hắn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào nhân vật nhỏ trong máy tính một lúc, rồi không tự nhiên mím môi, bước chân về phía nhà vệ sinh.
Bước chân vẫn không loạn, dáng đứng thẳng vẫn quý phái lạnh lùng, chỉ có bàn tay đang véo lấy vạt áo kia càng thêm bồn chồn nắn nót bông hoa lily trên lớp lót áo..