Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo


Sáng hôm sau, Dung Chân bị đánh thức bởi tiếng đập cửa thô bạo.


Nàng vội vàng xuống giường, qua loa rửa mặt rồi mở cửa sân.


“Chuyện tiền thuê nhà ở tạm thời của Bích Nguyệt Tông, trong vòng ba tháng ta sẽ đưa…”

Dung Chân nghĩ là người đến đòi nợ, dụi mắt nói.


“Ai thèm mấy đồng linh thạch rách nát của ngươi?” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, “Mau giao Thanh Loan mà ngươi đang giấu ra đây!”

Dung Chân bị câu nói đầy áp đặt này khiến đầu óc choáng váng.


“Ngươi! Thanh Loan?”

Dung Chân có chút hoang mang, nàng nhìn về phía nữ tử trước mặt.


Người tới tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, nàng ước chừng là Kim Đan kỳ, dung mạo kiều diễm, khoác bảo sam, đeo trang sức tinh xảo, cả người toát ra vẻ lộng lẫy.


Nàng ta đi cùng hai gã tu sĩ, mặc đạo phục Bích Nguyệt Tông, tu vi không thấp, đều đã đến Luyện Khí hậu kỳ.



Ngoại trừ sư phụ ra, đây là lần đầu tiên Dung Chân được tiếp cận một vị Kim Đan chân nhân như vậy, nàng ngẩn người nhìn nữ tử, thầm nghĩ không nhìn thì uổng phí, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác.


Diêu Thanh Lộ bị nàng nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, nàng ta nhíu mày, nhấn mạnh một lần nữa:

“Là linh thú ta đánh rơi, con Thanh Điểu đó.



Nàng ta nhìn Dung Chân, cô nương này khoảng hai mươi tuổi, tu vi thấp, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng dung mạo xinh đẹp, đôi mắt long lanh, gương mặt thanh tú, nhìn nàng ta phảng phất như có làn gió mát thổi qua, khiến người ta cảm thấy ôn nhu dễ chịu.


Diêu Thanh Lộ hạ giọng:

“Thanh Điểu đâu?”

Dung Chân phớt lờ thái độ ngạo mạn của nàng ta, gãi đầu nói:

“Thanh Điểu bị thương, ta ra tay cứu nó, sau khi chữa trị linh hoàn cho nó xong, nó tự tiến hóa, sáng sớm hôm qua đã bay đi rồi.



“Ngươi nói dối, một kẻ Trúc Cơ như ngươi mà có thể chữa trị linh hoàn?”

Diêu Thanh Lộ quát lớn, “Ngươi giấu Thanh Loan ở đâu?”


“Nó bay đi rồi.



Dung Chân thành thật khai báo.


“Ngươi gặp được một con linh thú quý giá như vậy mà ngươi lại thả nó đi?”

Diêu Thanh Lộ cảm thấy Dung Chân đang nói dối.


“Thật mà.



Thấy nàng ta hung dữ quá, Dung Chân không dám nói Thanh Loan muốn làm khế ước linh thú với mình.


“Không thể nào!”

Thấy không moi được gì từ miệng Dung Chân, Diêu Thanh Lộ chỉ đành cứng rắn nói.


“Cả Bích Nguyệt Tông này đều là của mẫu thân ta, cho dù ngươi có giấu Thanh Loan ở đâu ta cũng sẽ tìm ra.



Diêu Thanh Lộ hừ lạnh.


Dung Chân cảm thấy khó hiểu, nàng không có Thanh Loan, con chim lớn như vậy, nàng cũng không thể nhét vào trong túi được, cho dù Diêu Thanh Lộ có lật tung nơi này lên, cũng chỉ có thể tìm thấy một con mèo đen mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận