Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo


“Chuyển Hồn Đan, có tác dụng gì vậy?”

Dung Chân tò mò hỏi, với tu vi hiện tại của nàng, vẫn chưa tiếp xúc đến linh dược lợi hại như vậy.


“Nó có thể chữa trị hồn phách bị tổn thương.



Ông chủ tiệm thuốc chớp mắt nói.


“Ác quỷ Ngục Cửu Uyên sẽ gặm nhấm hồn phách của tu sĩ, bởi vì chúng thiếu hụt lực lượng hồn phách…”

“A…”

Dung Chân khẽ kêu lên, ngón tay đang ôm A Huyền trong lòng bỗng siết chặt.

Nàng đương nhiên biết Ngục Cửu Uyên là nơi nào, chẳng phải phản diện Hạ Huyền Linh trong sách là Vương của Ngục Cửu Uyên sao? Ác quỷ Ngục Cửu Uyên khiến người ta vừa nghe đã biến sắc, mà Hạ Huyền Linh cò là ác ma trong số ác ma, thức ăn của hắn chính là những con ác quỷ hung tàn này.


Đôi mắt vàng kim của A Huyền hơi nheo lại, chiếc đuôi dài không kiên nhẫn quẫy nhẹ.



Dung Chân chìm vào trầm tư, giọng nói của ông chủ tiệm thuốc kéo nàng trở về thực tại:

“Dung cô nương, ba viên Chuyển Hồn Đan này, ta mua với giá 30 viên linh thạch trung phẩm, thế nào?”

Một viên linh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm viên linh thạch hạ phẩm, Dung Chân ở nhờ trong Bích Nguyệt Tông, tiền thuê nhà một năm chỉ có mười viên linh thạch trung phẩm.


Bán một lần như vậy, khỏi lo tiền thuê nhà trong ba năm!

Dung Chân bỗng nhớ đến tâm trạng phiền muộn của Hạ Huyền Linh, trong nháy mắt đã bị tiền tài xua tan:

“Được, đương nhiên là được.



“Dung cô nương, ta đi lấy linh thạch cho ngươi.



Ông chủ tiệm thuốc biết Chuyển Hồn Đan rất quý giá, nhưng nếu để Dung Chân tự mình đi bán, e rằng cũng khó tìm được người mua.


Xét cho cùng, người cần Chuyển Hồn Đan là người bị tổn thương hồn phách, nhưng người như vậy lại rất ít, tiệm thuốc của ông ta làm ăn phát đạt, biết đâu lại có cách.



Có thể nói Dung Chân một đêm phất nhanh, lúc ôm túi linh thạch về nhà, nàng vô cùng cẩn thận, sợ bị người ta cướp mất.


Nàng cho rằng mình không cần phải lo lắng về tiền thuê nhà nữa, nhưng lúc giao mười viên linh thạch trung phẩm cho Bích Nguyệt Tông, tên tu sĩ phụ trách thu tiền vẫn nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.


“Dung cô nương, ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch vậy? Chẳng phải Thanh Tâm Thảo của ngươi bán không được sao?”

Tên tu sĩ đương nhiên đã nghe Diêu Thanh Lộ kể về Dung Chân, trong mắt hắn ta, Dung Chân chính là kẻ tiểu nhân tham lam Thanh Loan của người khác.


“Ta tự mình luyện chế đan dược.



Dung Chân ôm mèo trong lòng, giọng nói ôn hòa.


“Ngươi? Luyện chế đan dược? Kiếm được nhiều linh thạch như vậy sao?”

Tên tu sĩ càng thêm kinh ngạc.


“Dung cô nương, nguồn gốc đan dược của ngươi có bình thường không đấy?”

“Là Chuyển Hồn Đan, lúc luyện chế Thanh Tâm Đan bằng Thanh Tâm Thảo, ta vô tình luyện chế ra được.



Dung Chân thành thật trả lời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận