Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo


Diêu Thanh Lộ biết Dung Chân nhất quyết muốn ở lại đây là vì muốn bảo vệ lệnh bài của Tiết Cảnh Lam, nàng ta muốn Dung Chân phải chịu thiệt thòi, để trả thù chuyện Thanh Loan bị mất.


“Nếu không muốn cho chúng ta thuê nữa,” Dung Chân hơi nhíu mày, giọng nói vẫn chậm rãi như cũ, “Mấy người phải nói sớm hơn một chút.



“Công việc của Bích Nguyệt Tông bận rộn như vậy, chuyện nhỏ này đến bây giờ mới xử lý, có gì kỳ lạ sao?”

Diêu Thanh Lộ nhướng mày nhìn Dung Chân.


“Dung cô nương, còn không mau đi thu dọn đồ đạc?”

“Không được.



Dung Chân lắc đầu, giọng nói kiên quyết.

Lệnh bài rất quan trọng, mỗi tu sĩ đều có một cái, là vật dẫn đường cho đồng môn bên ngoài, có liên kết vi diệu với tu sĩ, nếu bị dập tắt, có thể sẽ ảnh hưởng đến Tiết Cảnh Lam.



“Chẳng lẽ Dung cô nương nói không được là không được sao? Ngươi không xem đây là nơi nào à?”

Diêu Thanh Lộ cười nhạo.


“Nếu ngươi không tự mình động thủ, vậy chúng ta đành phải giúp ngươi thôi.



Dung Chân tất nhiên sẽ không để bọn họ vào, nàng cúi xuống bế mèo lên, xoay người trở vào phòng.


A Huyền thoát khỏi vòng tay nàng, ngồi xổm trên bàn nhìn Dung Chân thu dọn đồ đạc.


Dung Chân cũng đã có tính toán, nàng có thể dọn đi, chỉ là lệnh bài của Tiết Cảnh Lam nhất định phải sáng.


Dù sao… Dù sao cho dù nàng có tự mình ra tay ngăn cản, cũng không thể nào ngăn cản bọn họ phá hủy lệnh bài được.



A Huyền đang âm thầm suy nghĩ, lực lượng của hắn vẫn chưa khôi phục, hiện tại chẳng khác gì một con mèo nhà bình thường, nhưng nếu dồn hết linh lực tích tụ được trong mấy ngày nay ra, đánh lui đám người này cũng không phải là chuyện khó, chỉ là thực thể khó khăn lắm mới ngưng tụ được sẽ lại tiêu tan.


Nhưng mà… hắn có thể ở lại trong cơ thể nàng để khôi phục, tốc độ hồi phục rất nhanh, muốn ngưng tụ thực thể một lần nữa cũng không khó.


Hắn chán ghét loài người, ngày thường luôn tránh xa đám người này, trong mắt hắn, loài người chỉ là thức ăn hạ đẳng nhất.


Ngay lúc A Huyền đang do dự có nên trả giá bằng việc thực thể tiêu tan để giúp Dung Chân giải quyết đám người này hay không, bỗng cửa phòng “ầm” một tiếng bị đẩy ra.


“Dung Chân, thời gian sắp hết rồi, lệnh bài của sư phụ ngươi có muốn giữ lại không?”

Giọng nói của Diêu Thanh Lộ vang lên từ ngoài cửa.


Lúc này, hai tên tu sĩ Bích Nguyệt Tông bên ngoài đã xông vào, bọn họ nhận lệnh của Diêu Thanh Lộ, muốn cướp lấy lệnh bài của Tiết Cảnh Lam.


“Dừng tay!”

Dung Chân chắn trước trận pháp, ánh sáng pháp thuật màu trắng lóe lên trong tay, trực tiếp đánh lui hai người bọn họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận