Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo


Tiết Cảnh Lam kéo Dung Chân lại.


Lúc này, thanh kiếm trong tay hắn bay ra, đáp xuống dưới chân hai người, chở bọn họ bay lên trời cao.


Chỉ còn lại Diêu Thanh Lộ đang vịn vào gốc cây thở dốc trong sân, nàng ta gỡ bông hoa mai rơi trên vai xuống, sắc mặt đỏ bừng.


“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, khinh người quá đáng.



Diêu Thanh Lộ nghiến nát bông hoa, nghiến răng nghiến lợi lặp lại hai cái tên này.


Mà trên bầu trời cách Bích Nguyệt Tông không xa, Dung Chân ngồi trên thân kiếm, ôm A Huyền trong tay, run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng bay cao như vậy.


Tiết Cảnh Lam dựa vào thân kiếm, vỗ vỗ ngực, thở dài:

“Thể hiện khí thế xong rồi chạy, thật kích thích.



Dung Chân ôm chặt lấy A Huyền trong lòng, không dám nhìn xung quanh.


“A Dung, con sao vậy?”

Tiết Cảnh Lam thấy nàng bất thường, xoay người trên thân kiếm, nghi hoặc hỏi.


A Huyền vùng vẫy thoát khỏi vòng tay siết chặt của nàng, nhảy lên vai nàng, lắc lư cái đuôi.


Dung Chân hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói:

“Sư phụ, con! con sợ độ cao.




“Ra vậy, vậy ta hạ thấp xuống một chút.



Tiết Cảnh Lam mỉm cười.


Điều chỉnh đến độ cao thích hợp, tốc độ phi kiếm cũng chậm lại, Dung Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Đây là lần đầu tiên nàng được cưỡi phi kiếm, thật không ngờ lại đáng sợ như vậy.


Tiết Cảnh Lam lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy dầu nóng hổi, bên trong là ba chiếc bánh bao.


Hắn đưa cho Dung Chân một cái, bản thân cầm một cái, còn thừa một cái đưa cho A Huyền.


Sư đồ hai người một mèo, ngồi trên phi kiếm cùng nhau ăn bánh bao.


“Ta ở Vạn Nhận kiếm cốc phát hiện linh căn của ta có thể cộng minh với kiếm ý, hơn nữa hiệu quả rất tốt, nên ta đã từ bỏ công pháp trước đây, chuyển sang tu luyện kiếm quyết.



Tiết Cảnh Lam thản nhiên nói.


“Vạn Nhận kiếm cốc rất có lợi cho việc tu luyện kiếm đạo, nên ta đã ở lại đó một thời gian.



“Sư phụ, vậy còn lệnh bài?”

Dung Chân đột nhiên nhớ ra điều gì đó.


“Tu vi của ta đã là Nguyên Anh, không cần lệnh bài nữa.




Tiết Cảnh Lam lắc đầu.


“Vâng.



Dung Chân cảm thấy bản thân vẫn luôn giữ tấm lệnh bài kia thật ngốc nghếch.


Nhưng Tiết Cảnh Lam lại nhớ tới chuyện gì đó:

“Ở Kiếm Cốc, ta suýt nữa bị một đám kiếm linh ngàn năm vây giết, lúc bị chúng bao vây, ta bỗng nhìn thấy một tia sáng trên trời cao chỉ đường cho ta, ta men theo tia sáng đó thoát khỏi vòng vây, có lẽ chính là nhờ công lao của lệnh bài.



Dung Chân biết hắn đang nói đùa, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.


“Thu nhận linh thú khế ước rồi sao?”

Tiết Cảnh Lam cúi đầu nhìn A Huyền, bánh bao đặt trước mặt nhưng hắn không động vào.


“Vâng.



Dung Chân gật đầu.


Tiết Cảnh Lam đưa tay điểm nhẹ lên mũi A Huyền:

“Tiểu tử, sau này phải bảo vệ A Dung cho tốt đấy.



A Huyền nheo đôi mắt màu hổ phách lại, quay đầu chui ra sau lưng Dung Chân.


“Nó tên là A Huyền.



Dung Chân nói.


Tiết Cảnh Lam bật cười:

“A Dung, con đặt tên cũng thật là! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận