Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo


“Đây là Đế Huyền Điện, nơi giải quyết mọi công việc ở Nguyệt Chi Vực, tu sĩ có việc gì đều phải đến đây xử lý.



Tiết Cảnh Lam vừa dẫn Dung Chân đi vào, vừa giới thiệu.


Dung Chân gật đầu nửa hiểu nửa không, đi theo sau lưng hắn.

Tiết Cảnh Lam đi đến trước mặt một tu sĩ trong góc đại điện, cung kính nói:

“Đạo hữu, chúng ta muốn mua một mảnh đất.



Tu sĩ ngẩng đầu lên, Dung Chân nhận ra tu vi của hắn ít nhất cũng phải Kim Đan kỳ, Đế Huyền Điện quả nhiên là thế lực lớn, ngay cả một tu sĩ xử lý công việc hàng ngày cũng có tu vi cao như vậy.


“Mua đất? Vị này là Tiết chân nhân?”

Tu sĩ cười nói.


“Mua núi vô chủ ở Nguyệt Chi Vực để làm sơn môn động phủ, yêu cầu phải có danh nghĩa môn phái.



Thông thường, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có tư cách thành lập môn phái, nên trước đây Tiết Cảnh Lam và Dung Chân chỉ có thể thuê đất của Bích Nguyệt Tông để ở.


“A, môn phái! ”

Tiết Cảnh Lam hình như còn chưa có khái niệm về môn phái.


Hắn kéo Dung Chân sang một bên:


“A Dung, con nghĩ ra một cái tên cho môn phái đi.



Dung Chân thầm nghĩ trình độ đặt tên của nàng cũng thường thôi, nhưng nàng có thể sao chép đáp án mà.

Trong truyện, môn phái của nữ chính tên là “Thiên Lam Môn”, thế là nàng buột miệng nói ra ba chữ này.


“Thiên Lam Môn, thế nào?”

Dung Chân hỏi.


“Hay, hay lắm.



Tiết Cảnh Lam gật đầu lia lịa, vô cùng hài lòng.


Hắn quay lại báo tên Thiên Lam Môn, tu sĩ kia lấy ra một bản mộc giản, đầu bút lông lóe sáng, ghi chép lại tin tức.


“Trong môn có những ai?”

Tu sĩ hỏi.


“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, A Huyền.



Tiết Cảnh Lam không do dự báo tên từng người một, coi như A Huyền cũng đã gia nhập môn phái.


“Được.




Tu sĩ gật đầu.


“Tiết chưởng môn muốn mua mảnh đất nào?”

Hắn rất nhanh đã thay đổi cách xưng hô, Tiết Cảnh Lam còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hai chữ “Chưởng môn” này thật là! lâng lâng.


“Ta có ba mươi viên trung phẩm linh thạch.



Tiết Cảnh Lam hào phóng nói.


“Có thể chọn chỗ nào?”

“Ít như vậy, e là không chọn được chỗ nào tốt.



Tu sĩ bình phẩm một câu.


“Bản đồ đây, hai vị cứ xem từ từ.



Tiết Cảnh Lam ôm bản đồ quay trở lại, Dung Chân thấy hắn ghé tai nói chuyện với tu sĩ kia rất lâu, trong lòng cũng có chút hưng phấn.


“Sư phụ, chúng ta mua được chỗ nào rồi?”

Dung Chân xoa tay hỏi.


“Tiền ít quá, chỉ có thể chọn mấy chỗ hẻo lánh.



Tiết Cảnh Lam nói.


Hai người cúi đầu nghiên cứu bản đồ trên bàn, Tiết Cảnh Lam vừa mở bản đồ ra, trên bản đồ liền hiện lên một tầng ánh sáng pháp thuật, chỉ cần dùng ngón tay điểm nhẹ lên, là có thể xem được tin tức của từng mảnh đất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận