Lăng Niệm Niệm đang phát điên, đột nhiên cửa “két” một tiếng rồi mở ra.
Trên tay cô gái vừa mới đẩy cửa đi vào bưng một bát canh nóng hổi.
“Niệm Niệm, mau uống bát canh giải rượu này đi.
Chúng ta còn phải đến tiệc rượu Trình Dục Minh tổ chức, nếu không sẽ không kịp đâu.”
Lại là Trình Dục Minh, vì sao cô cảm thấy quen thuộc như vậy, hơn nữa luôn có cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Lăng Niệm Niệm nhíu mày hỏi: “Người đẹp, cậu tên là gì?”
“Tôi nói này Lăng Niệm Niệm, có phải cậu uống rượu xong bị mất trí nhớ không, là bạn bè thân nhất của cậu, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lục Ninh Hân này cậu không nhớ sao?”
Lăng Niệm Niệm đột nhiên giật mình!
Mấy cái tên này không phải là tên của nam chính và nữ phụ trong tiểu thuyết [Tiểu kiều thê Trình gia] mà cô xem mấy tháng trước sao?
Cô đây là xuyên sách!
Lăng Niệm Niệm ổn định tâm trạng của mình một chút, nhận lấy bát canh uống “ùng ục ùng ục” một hơi hết sạch.
“Tiểu Hân Hân, tôi cố ý đùa với cậu đấy.
Còn chút thời gian, tôi đi rửa mặt trước.”
Lăng Niệm Niệm xuống giường, lén lút đi giày chạy vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.
“Quần áo tôi để trên giường cho cậu rồi.” Sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.
Cuối cùng cũng đi!
Lăng Niệm Niệm hít sâu một hơi.
Cô nhớ rõ biệt danh của mình là sân bay, thường xuyên bị bạn tốt Trần Tuyền chê bai mình dậy thì không thành công.
Cô vừa nghi ngờ vừa lo lắng đi tới trước gương rửa mặt, ngay sau đó bị người trong gương làm cho sợ ngây người.
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ngũ quan tinh xảo làm cho người ta không thể bắt bẻ, áo choàng màu nâu tóc quăn, cổ thon dài trắng như tuyết tựa như thiên nga, dáng người trước nhô sau vểnh dưới áo ngủ làm bằng tơ tằm như ẩn như hiện, gợi cảm mang theo một chút thanh thuần.
Đúng, đây chính là nữ phụ Lăng Niệm Niệm có cái kết bi thảm trong sách, nam chính Trình Dục Minh chỉ phúc vi hôn với con gái đầu của bất động sản Lăng Viễn giá trị hơn mười tỷ, cô có tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, nhưng lại yêu trúng nam chính, vì anh mà không ngừng hãm hại nữ chính, nhưng lần nào cũng bị nhìn thấu, cuối cùng cô quyết định bắt cóc nữ chính, sau khi nam chính đến đã nổ súng bắn chết.
*chỉ phúc vi hôn: ý nói hai người được hứa gả cho nhau từ khi còn trong bụng mẹ.
Lăng Niệm Niệm đường đường chính chính là thạc sĩ ngành tài chính trường đại học Phúc Thanh, vậy mà lại xuyên thành nữ phụ có cái kết bi thảm như thế!
Tuy nhiên chỉ cần công lược tổng giám đốc thành công là có thể nhận được cơ hội sống lại, được nhìn thấy mẹ lần nữa!
Tâm tình Lăng Niệm Niệm đột nhiên tốt lên, cô ngâm nga ca khúc mình thích nhất rồi bước ra ngoài.
Lăng Niệm Niệm mặc vào một bộ váy đuôi cá khảm kim cương màu trắng trên vai do Lục Ninh Hân chuẩn bị, sau khi búi tóc, trang điểm xong, cô thoa son môi rồi đẩy cửa đi xuống tầng.
“Tổ tông ơi, tôi đợi cậu gần một tiếng rồi, sao cậu lề mề thế.” Lục Ninh Hân nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Chỉ còn nửa giờ.” Sau đó vội vàng lôi kéo Lăng Niệm Niệm đi ra ngoài cửa.
“Ầm ầm.” Xe thể thao Ferrari màu đỏ phóng như bay trên đường, chỉ một lát sau đã bỏ xa biệt thự phong cách Anh.
Ngồi trên xe, Lăng Niệm Niệm đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, hệ thống [Công lược tổng giám đốc] đột nhiên nhảy ra:
[Nhắc nhở ký chủ nhiệm vụ ở tiệc rượu, đó là ôm Trình Dục Minh một cái, hoàn thành nhiệm vụ thì độ hảo cảm +5 điểm.
xin hỏi cô có muốn tiếp nhận nhiệm vụ không?]
“Tiểu Lược, nếu như thất bại thì sẽ bị trừ bao nhiêu độ hảo cảm?” Lăng Niệm Niệm quyết định sau này gọi nó là Tiểu Lược.
[Trừ điểm do Trình Dục Minh tự quyết định, tôi không thể chi phối.]
“Vậy có thể từ chối ư?”
“Có thể, nếu từ chối nhiệm vụ thì độ hảo cảm -10 điểm.”
“Con mẹ nó! Hệ thống này ngu quá đi!” Lăng Niệm Niệm mắng thầm trong lòng nhưng vẫn lựa chọn nút tiếp nhận màu xanh lá cây, nếu không thử một lần thì làm sao biết có thành công hay không.
Tuy rằng cô mơ hồ nhớ rõ trong nguyên tác, ngay cả tay Trình Dục Minh Lăng Niệm Niệm cũng không nắm được chứ đừng nói tới ôm.
Nhưng để có được độ hảo cảm, cô cũng chỉ có thể kiên trì, nếu như Trình Dục Minh đại phát từ bi thì sao.
Cô nhất định phải trở lại nguyên thế giới, nơi đó còn có mẹ cô đang chờ.
[Chúc mừng kí chủ, tiếp nhận nhiệm vụ thành công, chúc cô may mắn.]