Đường Lí bị hắn chọc cho tức muốn chết đi được.
Cơ thể này của này của nàng còn nhỏ tuổi, chưa trưởng thành, chờ nàng trưởng thành rồi không chừng ánh mắt của hắn sẽ dính chặt trên người nàng!
Vệ Kình đặt chén cháo ở trên bàn.
Đường Lí nhìn chằm chằm chén cháo kia, không hề động đến.
"Thế nào? Còn muốn ta đút cho sao? Ta mua ngươi về đây để làm việc chứ không phải mua ngươi về trở thành tổ tông để ta hầu hạ" Hắn ôm cánh tay, nói ra lời thô thiển.
Thật ra Vệ Kình cũng có chút hối hận khi đã mua nàng, hắn vốn dĩ muốn mua một người có thể trở về làm việc, kết quả khi đi ngang qua cửa thanh lâu, đúng lúc cô nương này từ trên xe bò ngã xuống rơi ở bên chân của hắn, sau đó đôi tay của nàng đã nắm chặt lấy ống quần của hắn.
Nàng không muốn bị bán vào thanh lâu sao? Người như thế này bị bán vào thanh lâu có thể nghĩ đến sẽ có kết cục thế nào, Vệ Kình nhìn nàng lộ ra phần cổ trắng như tuyết, lòng có chút dao động, cũng nổi lên lòng trắc ẩn nên mua người về.
Vừa mua trở về mới thấy sắc mặt của tiểu nương tử này trắng noãn, yểu điệu, làn da còn vô cùng mềm mịn, khi bôi thuốc chỉ cần dùng chút lực sẽ khiến nơi đó nổi lên một vết bầm tím, làm sao giống một người biết làm việc chứ? Hắn đã tiêu tiền mua một bà tổ về nhà rồi!
"Ta cũng chẳng cần ngươi hầu hạ!"
Đường Lí bưng chén cháo kia lên, chén cháo lớn như vậy mà chỉ uống 'ừng ực’ mấy ngụm đã xong
Vệ Kình hừ nhẹ một tiếng, như vậy cũng không tệ.
Ít nhất cũng dễ ăn, dễ ăn thì cũng dễ nuôi sống.
Vệ Kình cấm lấy cái chén không, dáng vẻ uy nghiêm, mày kiềm nhướng lên trông khá hung dữ nói: "Ta đi ra đồng, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây! Ngươi là do ta bỏ tiền ra mua về nên ngươi chính là người của ta, nếu dám chạy thì lão tử sẽ đánh gãy chân của ngươi!"
Dáng vẻ hắn hung dữ như nói rõ ràng rằng hắn nói được sẽ làm được!
Đường Lí lập tức cảm thấy chân mình lạnh buốt.
Đường Lí nở một nụ cười nói: "Có tướng công tuấn tú thế này, có thể gả cho tướng công là may mắn của ta, sao ta có thể bỏ chạy chứ?"
Vệ Kình thu lại vẻ mặt hung dữ của mình, hừ nhẹ một tiếng nói: "Xem như ngươi biết điều"
Vệ Kình xoay người đi ra cửa, Đường Lí ở sau lưng le lưỡi với hắn.
Biết điều cái rắm! Đồ nam nhân thô lỗ! Thô bỉ không có văn minh!
Cánh cửa đóng lại.
Đường Lí ôm quần áo đi xuống giường, nàng xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy hắn đã vác cái cuốc ra ngoài.
Có lẽ vì thay đổi sang cơ thể khác nên yêu lực trên người của Đường Lí cũng không còn!
Nhưng đến đâu hay đến đó, chờ nàng dưỡng cơ thể tốt lên sẽ tiếp tục tìm cơ hội chạy trốn!
Đường Lí quay trở lại trên giường nằm xuống, vừa nằm xuống thì nàng đột nhiên nhớ đến vì sao cảm thấy hai chữ 'Vệ Kình' quen thuộc.
Vệ Kình chẳng phải là nhân vật phản diện lớn nhất trong 《Con Đường Hoàng Hậu 》 sao?