Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ


Thẩm Ngọc rất thấp thỏm.
Tuy rằng đứng ở trước mặt hắn là phiên bản thu nhỏ của vai ác, nhưng hắn vẫn không kìm được mà so sánh nó với con chó săn tức giận tới biến thái khiến hắn sợ hãi khôn nguôi, đằng nào bản tính chó săn đều như nhau dù lớn hay bé.
Hôm nay ngươi uống với ta này ly trà này, ngày mai chúng ta chính là anh em tốt.
Những việc đánh đánh giết giết hay là bắt cóc sát hại con tin đều là mây khói thoảng qua?
Thẩm Ngọc suy đi nghĩ lại, xoay 180 độ lại tầm mắt của Đường Lật, hắn tức khắc ngẩn ra, trong phút chốc đang có ý tưởng cũng chưa tính.
Ở trước vai ác nhỏ hoàn toàn chưa gây ra cái gì, hắn vốn an tĩnh mà vẫn ngốc như gà.
Thẩm Ngọc ủ rũ nghĩ.
Cùng lúc đó Đường Lật không nhúc nhích, mãi mới lắc lắc đầu khẽ khó mà phát hiện, hắn hơi hơi há mồm nói: "Không uống."
Theo lý thuyết những đứa trẻ mười tuổi phải có giọng thanh dễ nghe, nhiều đứa còn có chút nhão nữa, thế mà giọng Dương Lật rất khàn, làm Thẩm Ngọc nghe khó chịu.
Thẩm Ngọc nhìn những vết thương trên người Đường Lật, hơi thất thần, hắn biết vai ác khi còn nhỏ khó khăn, nhưng không nghĩ rằng sẽ khổ sở đến mức này.
"Vậy con đói bụng sao?" Thẩm Ngọc đem chén trà đưa cho người hầu, lại hỏi, "Muốn ăn điểm tâm ngọt sao? Để dì giúp việc làm cho con."
Đường Lật không nói chuyện nữa.
Bên cạnh người hầu xem đến là sốt ruột, hận không thể trực tiếp nói thay Đường Lật.
Bọn họ nghĩ rằng Đương Lật trì độn trầm tính rất dễ chọc tức tiên sinh, đến lúc đó có được nhặt về nuôi không là một chuyện, chỉ sợ tiên sinh không vui sẽ lấy đứa trẻ này làm thớt.
Vì thế người hầu giải thích nói: "Tiên sinh, bố mẹ của Đường Lật thiếu gia một năm trước mất vì tai nạn giao thông, Đường Lật thiếu gia đã tới nhà rất nhiều thân thích ở lại, đáng tiếc không thích hợp.

Vừa lúc Thẩm lão gia nói ngài ở một mình quá cô đơn, nên sai chúng tôi đem Đường Lật thiếu gia đến cho ngài nhìn xem."
Thật này đoạn giải thích này sớm đã được chú Trương thúc nói đi nói lại mấy chục bản.
Bọn họ sợ hãi Thẩm Ngọc sinh nóng nảy, nhưng lại không thể cự tuyệt sai bảo của Thẩm lão gia, chỉ có thể giải thích cho Thẩm Ngọc, một bên mang theo Đường Lật tới.
Chỉ là bọn họ đều không muốn tiếp nhận Đường Lật.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Thẩm Ngọc mới vừa đi ra kia đoạn hồi ức đen tối không lâu, dù cho thân thể hay là tâm lý đều cần thời gian hồiphục, tình trạng như vậy khiến hắn rất khó chăm sóc tốt cho một đứa trẻ.
"......!Ta biết rồi." Thẩm Ngọc thở dài.
Hắn không chỉ biết hoàn cảnh thê thảm của Đường Lật, mà còn biết hắn là vật hy sinh sắp ghi thù với nó.

Ngoài miệng từ chối nhận nuôi nhưng sau cũng khoogn buông tha mà chế nhạo một lượt.
Nói cho cùng đều là miệng làm thân chịu.
"Lại đây." Thẩm Ngọc vẫy tay với Đường Lật.
Đường Lật phảng phất giống như chưa thấy, môi trắng bệch nhấp chặt, hai tròng mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, vẫn cứ đứng ở tại chỗ không chút sứt mẻ.
Bất đắc dĩ, Thẩm Ngọc đành phải tự lăn xe qua.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Đường Lật lớn lên vô cùng tinh xảo xinh đẹp, mắt phượng, môi rất mỏng, cho dù ngũ quan chưa nảy nở cũng có thể làm người khác cảm giác được kinh diễm.
Chỉ là trong mắt nó có sự hung ác nham hiểm quá mức nồng đậm, toàn thân tản mát ra hơi thở làm hắn cảm thấy không khoẻ.
Thẩm Ngọc âm thầm đánh tốt trong đầu, không mở miệng, đột nhiên thấy bóng dáng của chú Trương đã sắp xếp phòng vẽ xong đã lập tức bước tới.
"Tiên sinh." Chú Trương không liếc qua Đường Lật một cái, dạo bước đến xe lăn của Thẩm Ngọc, đứng đằng sau hơi hơi khuất thân nói bên tai Thẩm Ngọc nới tông giọng không nặng không nhẹ " Hẳn là ngài thấy mệt mỏi rồi, để tôi đẩy ngài trở về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong chú Trương xoay người, lãnh đạm đảo mắt qua Đường Lật rồi nhìn về phía đám người hầu: "Đem nó về đi, ta sẽ báo cho Thẩm lão gia ở bên kia một tiếng."
Người hầu nháy mắt đã hiểu ý tứ của quản gia.
Đó chính là cự tuyệt.
Người hầu nhìn về phía Đường Lật trong ánh mắt không khỏi thương cảm, nghĩ thầm đứa nhỏ này cuối cùng cũng không có thể thoát ra khỏi hố lửa.

So với nơi đó bị ngược đãi quá nhiều chẳng bằng ở lại Thẩm gia chẳng sợ cô độc lại cơm no áo ấm.
"Được." Người hầu đáp, chuẩn bị mang Đường Lật rời đi.

Thấy thế, Thẩm Ngọc tức khắc có chút luống cuống, không khỏi phân vân túm chặt Đường Lật, nhíu mày hướng chú Trương: "Đứa nhỏ này để cháu giữ lại."
Lời này vừa ra, đừng nói chú Trương mà cả đám người hầu đều bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngay Đường Lật từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì cũng hơi ngẩn người, trợn tròn đôi mắt ngẩng đầu xem ra, dáng vẻ bé nhỏ cực kỳ giống sóc con mới chịu sốc.
Chú Trương làm như không nghe rõ ý của Thẩm Ngọc hỏi lại: "Ngài nghĩ kỹ rồi sao?"
"Cháu nghĩ kỹ rồi." Thẩm Ngọc nói.
Gần hai ngày nay hắn suy nghĩ chuyện rối rắm này.
Đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Nếu hắn xuyên đến thời điểm trước tình tiết chính, vậy nghĩa là hắn có được một cơ hội tự mình thay đổi vận mệnh.
Rời xa vai chính nhưng cũng không thể chỉ yên phận làm vai phụ quá mức bị động, không chừng sau này nữ chính đột nhiên tới nói với hắn nói mấy câu đã bị vai ác nhìn đến, hắn sẽ lại bị đem đi diệt khẩu.
Thẩm Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định giải quyết từ gốc rễ vấn đề.
Tương lai sau này vai ác Đường Lật muốn giết hắn, vậy thay đổi cái nhìn của Đường Lật với hắn đã, tốt nhất không ghi hận hắn, trước mắt nhìn lại tình huống nhận nuôi Đường Lật hẳn là cách làm ổn thỏa nhất.
Dù sao hiện giờ Đường Lật chỉ có mười tuổi, mười bốn năm sau mới có thể gặp gỡ nữ chính, cũng bắt đầu kiếp sống vai ác.
Nói cách khác, hắn còn có mười bốn năm...
Nếu dựa theo cốt truyện ban đầu, lúc này Thẩm Ngọc làm theo chú Trương, hơn nữa còn kêu đám người hầu đem Đường Lật đuổi đi, châm chọc mỉa mai giáo huấn Đường Lật, nói Đường Lật tính cách đếch ra cái rắm gì đi đến nơi nào đều sẽ làm cho người ta ghét, khó trách giống quả bóng rách bị đá tới đá lui.
Thẩm Ngọc nhớ tới lời này đầu chợt đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm thấy may mắn hắn không xuyên qua lúc đã cự tuyệt Đường Lật, nếu không sẽ chẳng có cơ hội cứu vãn.
"Các ngươi dọn phòng bên cạnh phòng ngủ của ta đi, chờ mua thêm chút đồ nội thất vào, nếu là hạt dẻ tự nguyện thì từ sau sẽ ở lại nơi này." Giao việc xong, Thẩm Ngọc mới phát hiện hắn vẫn còn đang nắm lấy tay Đường Lật.
Đứa nhỏ yếu ớt đến mức hơi dùng lực một chút là có thể bóp gãy, da thịt trắng bệch, mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh dưới tay, nhiệt độ tay nó lạnh lẽo, Thẩm Ngọc cảm thấy cứ nắm nhầm một khối băng.
Nhưng Đường Lật không giãy giụa, ngược lại dùng ánh mắt hỗn loạn một tia mê ngơ ngác nhìn Thẩm Ngọc, cảnh giác vừa rồi cũng bất giác tiêu tán rất nhiều.
"Đương nhiên, nếu con không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng con.


Xem như ở Thẩm gia cho con một gian phòng, có yêu cầu thì nói, tùy lúc có thể ở lại đây."
Thẩm Ngọc mới vừa nói hết lời, liền thấy Đường Lật khẩn trương nói.
"Con nguyện ý."
Đứa trẻ dùng thanh âm khản đặc dị thường gằn từng chữ một mười phần nghiêm túc nói ra ba chữ.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Ngọc cong khóe mắt mỉm cười, một bên buông tay Đường Lật, một bên tiếp tục phân phó người hầu, "Các ngươi mang nó mang lên đi, với lại mua cả chút quần áo tới."
Tuy rằng bên ngoài là ngày nắng, nhưng ở tháng cuối mùa thu, trên người Đường Lật chỉ có quần áo mỏng manh, hơn nữa áo cộc quần ngắn lộ hết cả vết thướng bên trong.
Nhìn một lúc Thẩm Ngọc ngập ngừng: "Gọi cả bác sĩ Lưu đến xem."
Trở lại thư phòng.
Chú Trương có biểu tình căng chẳng, mình đã định từ chối mà thiếu gia lại muốn giữ.

Cuối cùng là không nhịn được mở miệng: "Tiên sinh, ngài không cần vì chiếu cố Thẩm lão gia mà ủy khuất chính mình, đứa nhóc kia đúng là đáng thương nhưng tính cách tối tăm táo bạo, không thích hợp ngây ngây ngốc ngốc tại Thẩm gia."
Thẩm Ngọc đang trong phòng sửa sang lại chồng giấy vẽ, chú Trương phía trước bước tới.

Hắn nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu lên, không để ý nói: " Thẩm gia chúng ta cũng không thiếu một bộ chén đũa."
"Tiên sinh thật là......" Chú Trương khó xử, "Ta mong ngài thực sự không bị đứa bé kia làm đảo loạn sinh hoạt, ta cho rằng ngài chỉ là làm cho Thẩm lão gia xem thôi, cũng sẽ không thật sự nhận nuôi đứa bé kia."
Bận rộn nửa ngày Thẩm Ngọc cuối cùng ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ mà nhìn chú Trương, cho đến khi chú Trương không thoái mái mới lên tiếng: "Cháu nói vậy khi nào?"
Chú Trương ngẩn người.
"Chú nhớ lại đi chứ" Thẩm Ngọc buông bản phác thảo trong tay, cặp mắt xinh đẹp đào hoa không chứa chút cảm xúc, không có một gợn sóng trên mặt hồ phẳng lằn, hắn nói "Từ khi ông nội của cháu đề nghị cháu nhận nuôi Đường Lật tới nay, có khi nào cháu nói nó rời đi chưa?"
Thẩm Ngọc nói chuyện ngữ điệu không nặng, thuần túy là giọng tò mò, mặt không biểu tình cũng là do hắn không buồn thể hiện.
Nhưng chính dáng vẻ này thế mà khiế chú Trương sợ tới mức trên trán phủ một tầng mồ hôi.
"Ta......" Chú Trương không biết nên giải thích, xác nhận Thẩm Ngọc từ đầu tới đuôi đều không có biểu đạt chán ghét Đường Lật, là ông một bên tự ý cho rằng Thẩm Ngọc vô cùng không thích Đường Lật.
Cái này cũng không nhận ra....
Chú Trương vốn hiểu rõ thiếu gia mà nay lại chẳng biết gì, cứ thế phiền lòng.
Thẩm Ngọc không nghĩ tới một câu hỏi chuyện đơn giản này sẽ dọa chú Trương thành như vậy, bất đắc dĩ không khí trở nên kỳ quái, hắn vẫy vẫy tay làm chú Trương vội lui ra.

Sau khi cửa thư phòng bị đóng lại, Thẩm Ngọc cầm lấy di động gọi cho Thẩm lão gia.
·
Đường Lật cuộn tròn ở bồn tắm.
Gian phòng tắm này diện tích ước chừng bằng hai, ba cái phòng ngủ ở nơi trước.

Đèn sáng rõ, sạch sẽ tươi mát, mùi hoa oải hương hương trôi nổi ở trong không khí rất dễ ngửi.
Bởi vì quanh mình ánh sáng quá, những vết thương trên người Đường Lật hiện lên càng rõ.
Nhưng nó sớm đã quen rồi.
Một năm trước, cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, tiếp theo trong nhà công ty bị chiếm đoạt, tài sản bị cướp hết sạch, hắn cũng bị những người đó đuổi ra, từ đó đi ăn nhờ ở đậu.
Thân thích cũng không đối xử tốt với nó.
Trước kia cha mẹ nỗ lực kiếm tiền giúp đỡ thân thích, hiện tại hắn mẹ không còn nữa, thân thích không còn nguồn bòn rút, vì thế oán trách, phát tiết lên người nó.
Sống giằng co trên nước sôi lửa bỏng thế mà đã hơn một năm.
Cho đến một tháng trước, nó nhận được điện thoại của Thẩm lão gia, hỏi nó có muốn sống ở Thẩm gia hay không, muốn cùng Thẩm Ngọc chung sống hay không.
Đường Lật từng nghe qua tên Thẩm Ngọc.
Cô nó thường xuyên treo cái tên hẩm gia cùng Thẩm Ngọc ở ngoài miệng, trăm phương ngàn kế mà muốn leo lên Thẩm gia.

Thẩm gia chỉ có một người nối dõi, sao có thể nhìn trúng bọn lâu la vớ vẩn chứ?
Thẩm gia......
Thẩm Ngọc......
Đường Lật thở dài, khóe miệng khẽ nhếch lên như có như không châm biếm.
Nó muốn ở Thẩm gia.
Không quan tâm Thẩm Ngọc muốn nó làm trâu làm ngựa hay làm chó, nó đều nguyện ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận