Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ


Đường Lật không dám ở trong phòng tắm quá lâu, chưa đến nửa tiếng đã ra ngoài.
Người hầu bày quần áo mới ngăn ngắn trên giường, Đường Lật cầm quần áo trở lại trong phòng tắm thay, dộ lớn vừa vặn thích hợp.
Nhãn treo trên quần áo chưa được xé đi, Đường Lật nhìn thoáng qua cái nhãn hàng hiệu, không khỏi sửng sốt một chút, giá trị gần sáu số, cho dù cha mẹ còn trên đời có khi cũng không mua cho quần áo đắt tiền như vậy.
Đường Lật ra khỏi phòng tắm, ánh mắt mở to nhìn quanh phòng ngủ xa hoa một vòng, cuối cùng dừng ở trên bàn trà nhỏ, chỉnh thẳng lại chờ đồ đạc đầy đủ mọi thứ.
Nó đến gần cầm lấy kéo, trong chốc lát định cắt đi đống nhãn hàng hiệu, sau lại không biết là đột nhiên nhớ tới cái gì mà không xuống tay.
Mới vừa kéo rèm, cửa phòng ngủ thình lình vang lên tiếng gõ, Đường Lật do dự một lát mới nói mời vào.
Giọng nói vang lên, lập tức có một cái người hầu dẫn đầu mở cửa đi vào: "Đường Lật thiếu gia, chúng tôi được yêu cầu bố trí phòng lại một chút, mời ngài xuống một phòng khách chờ đợi."
Đường Lật gật gật đầu, rời khỏi phòng ngủ.
Thẩm gia thật sự và Thẩm gia trong tưởng tượng của nó giống hệt nhau, quá hoa lệ lại không cảm thấy áp lực từ gia chủ lãnh cảm, Đường Lật ở trên sô pha ngồi một buổi trưa, trừ âm thanh khuân vác trên lầu hai khuân vác ra thì không còn tiếng vang nào khác.
Tất cả đều lặng như tơ.
Mà người nhận nuôi nó là Thẩm Ngọc từ đó tới giờ vẫn không lộ mặt thêm lần nào.

Đường Lật cho rằng Thẩm Ngọc sẽ xuất hiện vào bữa tối.
Mặt trời dần hạ xuống, người hầu dẫn nó đi ăn, Đường Lật cảm giác hơi hồi hộp, theo bản năng sửa soạn tử tế, tưởng rằng sẽ có thể dành điểm ấn tượng trong mắt Thẩm Ngọc.
Đáng tiếc trên bàn cơm tinh xảo mỹ vị toàn món ngon chỉ lẻ loi mỗi Đường Lật.
Đường Lật ở nhà họ hàng không được cho ăn mặc tốt, mọi thứ đều bị người ta cắt xén, ở ăn nhờ ở đậu đã hơn một năm, nó hiếm khi ăn qua một bữa cơm no.

Bữa tối trước mắt không ngờ là từ khi cha mẹ qua đời tới nay, nó còn có thể hưởng thụ một bữa cơm phong phú như này.

Nhưng là Đường Lật không có tâm trạng ăn.
Nhưng nó vẫn là ép buộc mình ăn xong hơn phân nửa thức ăn trên bàn, nó biết bản thân quá gầy quá lùn.

Chỉ sợ ngay cả Thẩm Ngọc phải ngồi ở trên xe lăn khi nhìn về phía nó cũng phải rũ mắt nhìn xuống.
Nhớ lại ánh mắt ôn hòa của Thẩm Ngọc, Đường Lật bất giác có cảm xúc như được tắm mình trong gió xuân, mọi lạnh lẽo trên thân thể cũng được sưởi ấm một chút.
Nó muốn nhanh chóng lớn lên!
Đường Lật lần đầu tiên có mong muốn như vậy.
·
Thẩm Ngọc xuyên vào thế giới này có một năm, bởi vì thân thể nguyên không tốt, hắn bị bắt chữa rất nhiều bệnh.
Chính là vấn đề ẩm thực, dù cho chú Trương khuyên bảo tận tình như nào thì Thẩm Ngọc vẫn không sửa lại được.
Trước kia hắn kinh doanh một tiệm bánh ngọt gọi là có tiếng, hắn là đầu bếp duy phụ trách bánh tây.

Hắn rất thích nghiên cứu bánh ngọt kiểu Tây Âu, cũng làm ra được không ít loại được khách hàng hoan nghênh.
Trong quá trình sáng tạo, khó tránh khỏi việc làm ra một đống thí nghiệm hỏng bét, Thẩm Ngọc đã sớm có thói quen một bên làm một bên nhấm nháp hương vị, sau đó ăn như vậy là no rồi.
Chú Trương đứng cửa phòng, trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc ăn năm miếng bánh kem cùng bảy tám cái bánh sừng bò lớn nhở bên cạnh, mặt lập tức xanh như tàu lá chuối, yết hầu ứ lại thật lâu không nói gì mà chỉ lại gần.
"Tiên sinh, hay là ngài ăn một chút gì đi, bác sĩ Lưu nói đồ ngọt không thể thay thế món chính."
"Cháu còn không đói bụng thì ăn làm gì." Thẩm Ngọc tháo bao tay tay, đẩy xe lăn rời đi, phân phó người hầu, "Bỏ vào lò nướng đi, không biết lần này như thế nào."
Chú Trương bất đắc dĩ: "......!Nếu vẫn không thành công thì sao?"

Thẩm Ngọc bĩu môi, tự tin mà vỗ vỗ bụng: "Nơi này còn có thể chứa mười bốn cái bánh sừng bò đấy, cháu tin tưởng trong vòng mười bốn lần là làm ra được hương vị mình muốn."
"......"Như thế mà lại chẳng không đói?
Chú Trương ngửa đầu thở dài, vẻ mặt tuyệt vọng.
Thẩm Ngọc thấy thế không nhịn được mà bật cười, đẩy xe lăn lại gần chú Trương trước mặt, đang muốn an ủi vị quản gia này một chút, bỗng nhiễn thấy thoáng một bóng dáng nho nhỏ thò đầu ngoài cửa.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa làm Thẩm Ngọc bị hoảng sợ, vừa muốn nhìn chăm chú nhìn lại thì cái kia đầu nhỏ đã nhanh chóng rụt về.
Thẩm Ngọc: "......"
Thật sự giống như một con sóc.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi đều vẫn duy trì trạng thái cảnh giác như vậy
Thẩm Ngọc ngoài ý muốn bị chọc cười, khóe miệng hướng lên tạo độ cong kiều mị, nếu không phải hắn đến kịp thời, chỉ sợ nguyên chủ hồi trước đã đạp mây bay luôn trong tối hôm nay rồi.
Chú Trương lập tức chú ý tới ánh mắt Thẩm Ngọc, nghiêm túc nhăn mày, xoay người đi ra mười mấy giây sau đã thấy ông xách một đứa nhóc cụp đuôi ủ rũ ra.
"Cháu vừa ăn xong cơm muốn tản bộ tiêu cơm một chút mà lạc đường." Chú Trương đem Đường Lật đưa tới trước mặt Thẩm Ngọc.
Đường Lật tự biết hành vi nhìn lén ở ngoài cửa là không đúng, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ hồng lên, cúi gằm đầu xuống cắn khẩn môi không dám ho he một tiếng.
Thật ra nó nói dối quản gia Trương, vốn dĩ nó không muốn đi dạo tiêu cơm, chỉ là mượn cớ này chạy tới nhìn lén Thẩm Ngọc mà thôi, nó nghe người hầu nói nên biết được Thẩm Ngọc đang ở sao thất, nó nơi này y hệt mê cung mãi mới tìm được.
Nhưng mà bị dòm ngó giữa chừng cũng không dễ chịu, có lẽ còn làm Thẩm Ngọc chán ghét nó hơn......
Nghĩ vậy Đường Lật cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Nó lặng lẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt phản chiếu bóng dáng trộm quan sát Thẩm Ngọc phản ứng, đúng một giây đó thình lình bắt gặp phải một đôi mắt cong mang ý cười.
Đường Lật ngẩn ngơ.

Thẩm Ngọc thật sự đang cười, cặp mắt đào hoa kia vẽ thành một đường cong trăng lưỡi liềm, bên trong tràn ngập ý cười, như mặt hồ phảng phất sóng nước được trang soi lóng lánh, khiến Đường Lật không rời tầm mắt.
Giờ này khắc này, nó giống như nhìn không thấy bất kỳ đồ vật nào khác.
Trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt Thẩm Ngọc tươi cười.
Thẩm Ngọc cười rộ lên thật là đẹp mắt......
Đáng tiếc Thẩm Ngọc không biết Đường Lật suy nghĩ cái gì, thấy đứa nhóc ngây ngốc mà nhìn mình, còn tưởng rằng chú Trương thúc vừa rồi dùng bộ dáng hùng hổ nên dọa nó sợ rồi, vì thế hắn duỗi tay ra lấy bánh sừng bò gói tại tử tế đưa cho nó.
"Ăn không? Ta mới vừa nướng xong đấy."
Thẩm Ngọc ít nhiều cũng có chút kiêng kị đứa trẻ sau này là vai ác, đối với nó khó tránh chút lấy lòng, cho dù tiểu vai ác không muốn tiếp thu ý tốt của hắn, hắn cũng đã đủ bao dung rồi.
Dù sao cũng là vai ác, mà đứa nhóc này đã làm gì để có thể bị kêu là vai ác?
Thẩm Ngọc lần nữa không chuẩn bị, không nghĩ tới Đường Lật cứ thế lặng yên không một tiếng động nâng lên tay cầm bánh sừng trâu.
"Cảm ơn." Đường Lật nhỏ giọng nói, vành tai sớm đã đỏ hồng.
"Không có gì đâu" Thẩm Ngọc cười trả lời.
Vừa rồi Đường Lật bị chú Trương xách vào, Thẩm Ngọc chú ý tới bộ quần áo mới trên người nó, không thể không nói người đẹp vì lụa, chỉ là đổi bộ quần áo mà Đường Lật từ một đứa nhóc bình thường biến thành công tử nhỏ tinh xảo.
Chỉ là nhãn mác treo ở bên ngoài hơi chướng mắt.
Thẩm Ngọc nhẹ nhàng lột nhãn trên quần áo của Đường Lật xuống, vô tình nhìn thấy giá tiền mặt nhãn, ngay lập tức hắn hiểu rõ đám người người hầu làm như vậy là có ý gì.
Người hầu Thẩm gia làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, chưa bao giờ sẽ phạm phải đem nhãn treo lưu tại trên quần áo cấp thấp sai lầm, trước mắt làm như vậy, hiển nhiên là muốn cho Đường Lật biết Thẩm gia tiêu phí bao nhiêu tiền cho nó.
Hầy......
Thẩm Ngọc thờ dài trong lòng, hắn nghĩ Đường Lật có khả năng đã đoán được chủ ý của người hầu cho nên không cắt nhãn mà còn cố ý treo ở nơi tương đối dễ thấy.
Nhìn hành động của Đường Lật, rất khó tưởng tượng nó chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Nhưng là nghĩ lại nghĩ đến Đường Lật này đã hơn một năm tới tao ngộ cùng với hắn vai ác nhân thiết, Thẩm Ngọc thực mau bình thường trở lại.
"Ai chuẩn bị quần áo đấy?" Thẩm Ngọc hỏi Trương thúc.
"Dì Trần." Trương thúc trả lời đồng thời hiểu ngay ý của Thẩm Ngọc, "Ta sẽ gọi dì Trần tới đây."

Chú Trương đi rồi không bao lâu liền trở lại, đi theo phía sau là dì Trần với biểu cảm sợ hãi, lúc này Thẩm Ngọc kêu người hầu đem lò nướng bưng ra, đưa cho Đường Lật một cái bánh sừng bò mãi mới làm thành công.
Một lớn một nhỏ an an tĩnh tĩnh từng người ăn xong bánh sừng bò.
Dì Trần nhìn mắt Thẩm Ngọc, lại nhìn mắt Đường Lật, nơm nớp lo sợ mà mở miệng: "Thực xin lỗi tiên sinh, là ta sơ sẩy, ta lập tức tháo nhãn xuống."
Thẩm Ngọc nói: "Dì cắt đi nhé."
Đầu dì Trần như sắp chôn xuống cổ áo đến nơi rồi, dì đáng thương sắc mặt trắng bệch, không dám ho he một chút, động tác nhanh nhẹn cắt nhãn mác trên quần áo Đường Lật đi
Thẩm Ngọc biết dì Trần làm như vậy là vì Thẩm gia, hắn không muốn làm dì Trần phải khổ, chỉ là hắn cũng không muốn làm Đường Lật cảm thấy toàn bộ Thẩm gia đều bài xích nó, suy đi nghĩ lại đành phải kêu dì Thẩm xuống.
"Dì Trần, về sau hạt dẻ chính là thành viên Thẩm gia chúng ta, cháu mong dù sẽ chiếu cố nó, so với những người khác dì chắc phải vất vả thêm một chút rồi." Thẩm Ngọc nói, "Từ tháng này tiền lương của dì sẽ cao gấp đôi, tiền thưởng mỗi quý tính riêng."
Nghe vậy, dì Trần vừa mừng vừa sợ, giống như trong nháy mắt từ địa ngục phi thăng đến thiên đường, dì vội không ngừng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn tiên sinh, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt!"
"Ừm." Thẩm Ngọc gật đầu, ánh mắt rơi xuống Đường Lật bên cạnh cười nói, "Con đi theo dì Trần lên lầu nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa ta cũng trở về phòng."
Đường Lật không muốn đi nhưng lại phải nghe lời mà đồng ý, nó rũ mi giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt, đi theo dì Trần rời đi.
"Ngủ ngon." Thẩm Ngọc ở phía sau nói.
Đường Lật không đáp lại, bước cẳng chân mảnh khảnh nhanh chóng biến mất ở trước mắt Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc bĩu môi, quay đầu liền thấy chú Trương thúc không nói gì nhìn mình, hắn nhún vai nói: "Tiểu hạt dẻ vẫn thẹn thùng như vậy."
"Đứa nhóc kia tính cách không tốt." Chú Trương nói thẳng không kiêng kỵ, "Rất khó dạy bảo."
Thẩm Ngọc không nói chuyện, điều khiển xe lăn đi vào, cùng người hầu thu dọn mảnh hỗn độn trên mặt bàn, sửa sang lại một chút, xong xuôi mới ngẩng đầu lên thấp giọng nói: "Chú Trương, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, nhưng là nếu cháu đã quyết định tiểu hạt dẻ ở lại Thẩm gia rồi thì cháu cũng không muốn chính ngươi nơi này nói xấu đối xử không tốt với tiểu hạt dẻ, bất luận cái gì cũng không nên"
Chú Trương đột nhiên lên tiếng, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi cậu, tôi sẽ không có lần sau."
"Lúc này mới nói sao, người một nhà phải hòa thuận chứ." Thẩm Ngọc tươi sáng cười, nhéo nhéo cái cổ nhức nhối nói, "Chú trở về ngủ đi, ngày mai đi ra ngoài mua cho hạt dẻ nhỏ vài món đồ"
Chú Trương: "......"
Ông rất muốn hỏi Thẩm Ngọc có phải cậu thật sự coi Đường Lật trở thành con ruột mà nuôi nấng không, những lời này ở bên miệng cứ định nói rồi lại ngập ngừng, cuối cùng vẫn im lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận