Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

 
An Lăng Yến được phong làm Thái phi, mấy năm nay bà là chúa tể hậu cung, không ngờ, hôm nay lại bị một Mỹ nhân nho nhỏ lau hết sạch thể diện.
“Nếu chỉ là rót rượu, vậy nên thấy rõ ràng thân phận của bản thân mình, Vân mỹ nhân có từng thấy nô tỳ nhà ai rót rượu cho chủ tử mà còn dám ngồi xuống như thế, chỉ có nữ nhân *pháo hoa liễu hẻm mới dán sát nam nhân rót rượu bán rẻ tiếng cười.”
*pháo hoa liễu hẻm: là nơi tập trung lầu xanh, nhà thổ, luôn có nữ nhân đứng ở hai bên đường mời chào khách, hình thành một con hẻm, thế là có cái cụm từ này.
Nếu Vân Hề vẫn tiếp tục ngồi, đó chính là thừa nhận bản thân mình là pháo hoa liễu hẻm bán rẻ tiếng cười. Nếu đứng lên, sẽ thừa nhận bản thân mình là thân phận nô tỳ hèn mọn. Tóm lại, mặc kệ là đứng hay là ngồi, đều bị mắng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà già Thái phi này thật sự là rất có thủ đoạn, khó trách có thể ngồi trên vị trí Thái phi.
Nhưng Vân Hề cũng không phải người tốt gì, bị người ta chỉ vào mũi mắng khó nghe như vậy, nếu nàng lại giả đò làm bánh bao mềm, vậy chẳng phải là quá vô dụng.
Chơi lớn luôn, nàng sẽ chơi tay đôi với bà già Thái phi này, xem ai mới là người cười cuối cùng.
“Cho nên, ý của Thái phi là, hoàng cung đại điện cho pháo hoa liễu hẻm, bệ hạ là khách đến uống rượu hoa.”
Đại điện rộng lớn, giọng của hai người đều không phải đặc biệt lớn, nhưng mấy bàn gần đó vẫn có thể nghe rõ.
Sắc mặt Đế Vô Thích vẫn như ngày thường, tiểu cô nương này làm bao chuyện khác người ở trước mặt hắn, còn thiếu lắm sao? Cho nên, dám đánh nhịp với Thái phi cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Mấy năm nay An Lăng Yến vẫn luôn bị người tâng bốc, địa vị cao nên không ai dám cãi lại, những người bên cạnh đều giữ thái độ quỳ liếm. Hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện thứ ngoại lệ như Vân Hề, loại cảm giác khuất nhục này không khác gì vả thẳng vào mặt bà.
“Ngươi! Làm càn! Hoàng đế, ngươi nghe được, Vân mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, nói chuyện độc địa, vũ nhục hoàng gia, tội này đáng chém cả họ!”
Bà nói nhanh như vậy, Vân Hề thật sự sợ bà ta thở không kịp đi chầu tổ tiên, làm hỏng rồi tiệc sinh thần của nam thần.
“thần thiếp không phải, thần thiếp không có, ngài nói bậy.”
Giọng tiểu cô nương mềm mại, không hề có khí thế, như bị là oan khuất tận trời, khóe mắt đều nghẹn đỏ. Nhưng cố tình lại có cái lá gan cãi lại.
Vân Hề không phải ăn gan hùm mật gấu gì, chủ yếu là nàng biết cốt truyện.
Ví dụ như Hoàng đế Đế Vô Thích không ưa Thái phi An Lăng Yến, dòng họ An Lăng cũng không giống mặt ngoài nguyện trung thành với hoàng đế như vậy.
An Lăng Yến biết nhà họ Vân đưa một cô nương vào cung, may mắn được thị tẩm liên tiếp suốt một tháng, nhưng bà ta cho rằng tất cả chẳng qua chỉ là trò che mắt của Đế Vô Thích, ngụy trang để che giấu thân thể khuyết tật mà thôi, giống như những nữ nhân khác trong hậu cung.
Nhưng không ngờ, Đế Vô Thích sẽ thật sự sủng tiểu nha đầu nhà họ Văn, tùy ý tiểu nha đầu cưỡi đến trên đầu bà giương oai.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại bà không thể xé rách mặt với hoàng đế, chỉ có thể lựa chọn lui bước, làm ra một bộ dáng nhân từ: “Hôm nay là sinh thần của Hoàng đế, không thể nhìn thấy máu, như vậy đi, đè tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này đi xuống, phạt 30 gậy.”
Vân Hề vừa nghe đến muốn đét mông, có chút nhút nhát, tay nhỏ trộm bíu chặt cổ tay áo Đế Vô Thích.
Đế Vô Thích cảm nhận được cổ tay áo bị nắm, tầm mắt rơi xuống, thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ trắng mềm mại đang nhéo tay áo của hắn.
Lúc này biết sợ?
Vân Hề mở to mắt, gương mặt trắng nõn như ngọc, hai má không tô tự đỏ, miệng nhỏ hơi hơi chu, ngoan giống như một con thỏ con mới sinh, nhìn mà lòng mềm nhũng.
Đế Vô Thích không nhịn xuống, đầu ngón tay chạm vào gương mặt mềm mại của nàng, nhéo nhéo, quả nhiên thực mềm.
“Trẫm nhớ rõ, lúc Thái phi vẫn còn là Mỹ nhân, cung yến nào cũng ngồi bên người tiên hoàng rót rượu thì phải, hay là trí nhớ của trẫm có vấn đề? Nếu nói Vân mỹ nhân không hợp quy củ, nên phạt, vậy Thái phi thì sao?”
Lúc trước, An Lăng Yến là như thế nào tranh sủng leo lên địa vị cao, cũng không phải là bí mật gì, hiện giờ bị Đế Vô Thích nói toạt ra trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt có thể đẹp mới là lạ.
“Hoàng đế nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả ai gia cũng muốn phạt?”
Đế Vô Thích rũ mắt, cong môi: “Thái phi biết, trẫm từ trước đến nay… Rất công chính.”
Thái phi bị đổ kín miệng, thật sự là không có cách dỗi ngược trở về, chỉ có thể âm thầm nắm chặt tay dưới bàn tiệc.
“Nếu hoàng đế muốn che chở nàng ta, vậy ai gia không có lời nào để nói.”
Hết chương 34


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui