Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

 
Vân Hề tầm mắt xoay chuyển.
Quả nhiên, Lục Tu Trưng và Đế Cẩn đều hiện lên biểu tình kinh diễm.
Xem xong diễn, Vân Hề mới ý thức được tầm mắt của mọi người đều chuyển tới trên người nàng. Trong đó có vài ánh mắt hơi có chút xem kịch vui.
Thấy Vân Hề ngồi như vậy nhìn mà không có động tĩnh gì, Tịch Thiện nhịn không được nhắc nhở nàng: “Vân mỹ nhân, đến ngài.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề đón nhận những tầm mắt soi mói đó, thẳng lưng: “Ta sao? Sáng sớm hôm nay đã tặng cho bệ hạ trước lúc lâm triều rồi.”
Đế Vô Thích gật đầu, cũng mở miệng vàng ngọc: “Ừ, trẫm rất thích quà của Vân mỹ nhân.”
Nếu đổi thành những người khác, việc này cũng không có gì, trực tiếp lật qua là được, nhưng cố tình Vân Hề vừa mới dẫm bẹp bẹp vào thể diện của Thái phi.
An Lăng Yến chơi cung đấu lâu như vậy, sao có thể bỏ qua một cơ hội như vậy.
“Không biết Vân mỹ nhân tặng bảo bối gì mà khiến Hoàng đế thích như vậy, ai gia khá tò mò, Hoàng đế không ngại làm mọi người kiến thức một chút.”
Tiểu nha đầu này nhất định là lấy không ra thứ gì tốt, mới không dám để lộ ở trong yến tiệc, để tránh ném mặt.
Nhưng bà chính là cố tình muốn nhìn nàng ta mất mặt xấu hổ.
Làm Vân Hề mang tai thỏ trước mặt nhiều người như vậy giả thành thỏ con. Đế Vô Thích chỉ cần ở trong đầu tưởng tượng thôi… Đáy mắt đã hiện lên đóng băng kèm theo nhè nhẹ sát khí.
“Nếu là bảo bối, thì làm sao trẫm sẽ lấy ra tới kia chứ.”
An Lăng Yến trên mặt mang theo tươi cười, giống như trêu ghẹo: “Ai gia càng tò mò, rốt cuộc là bảo bối gì, hoàng đế lấy ra tới làm mọi người mở rộng tầm mắt cũng luyến tiếc.”
Đế Vô Thích nhìn thoáng qua Vân Hề ngồi bên cạnh, hai tay đặt ở đầu gối, ngoan ngoãn ngồi, tâm tình tự nhiên tốt vài phần: “Bảo bối này, rất được lòng trẫm, bạc vàng khó cầu, người khác xem một cái, trẫm hận không thể móc mắt, Thái phi không ngại mở miệng hỏi một chút, còn có ai muốn nhìn không.”
Hắn nói như vậy thì còn có ai dám xem kia chứ!
Lời này làm cho chính chủ đều có chút hoài nghi rốt cuộc bản thân đã đưa thứ gì quý giá đến vậy, nhìn một cái phải tạm biệt luôn cả đôi mắt.
Bên kia An Lăng Vận không có kinh nghiệm chiến đấu như Quý Phi tỷ tỷ của nàng ta, không nghẹn lại được, vội vã xen mồm: “Sao có thể, Vân Hề chính là một con nha đầu nghèo, nàng ta có thể lấy ra thứ gì quý giá kia chứ.”
“Mặc dù thực sự có quý cũng nhất định là nàng ta trộm tới, bệ hạ đừng bị nàng ta lừa, nàng ta là một kẻ nói dối lừa đảo. Nếu Bệ hạ không tin, có thể hỏi hỏi Tư mỹ nhân và Ngu mỹ nhân.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề nhìn An Lăng Vận, đuôi mắt hơi hơi nâng: “An Lăng mỹ nhân chưa gì đã say thành như vậy rồi, đã bắt đầu nói mê sảng. Tới tới tới, nói một chút thử xem, ta cũng khá tò mò, rốt cuộc là ta trộm cái gì?”
An Lăng Vận cũng chính là khó thở nói không lựa lời, sao có thể soạn ra một câu chuyện không có thật ngay được.
Cũng may vị Quý Phi tỷ tỷ kia của nàng ra tay, nương theo lời Vân Hề nói, dùng say rượu làm lý do hóa giải mâu thuẫn.
“Bệ hạ, trời cũng không còn sớm, sứ thần Thánh Khải và Đại Ký còn đang chờ tặng lễ vật, thần thiếp thật sự muốn nhìn hai nước này tặng bảo bối gì.”
Đế Vô Thích tạm thời cũng không muốn xé rách mặt với nhà họ An Lăng, ngầm đồng ý sứ thần Thánh Khải và Đại Ký đứng lên dâng tặng lễ vật.
Ba nước, tuy nói là thế chân vạc ba chân, nhưng thế lực mạnh yếu vẫn là có chút khác nhau. Lúc trước Đế Vô Thích suất binh đã đoạt mười tòa thành trì của Thánh Khải, Long Càn mới mạnh như hiện giờ.
Thánh Khải và Đại Ký mấy năm nay vẫn luôn đều ở thế yếu, bọn họ đều sợ Đế Vô Thích.
Đế Vô Thích sinh thần, hai nước đáy lòng có khó chịu như thế nào, cũng phải rớt chút thịt. Đương nhiên vàng bạc châu báu là không thể thiếu, Đại Ký lại tặng trăm con *hãn huyết bảo mã.
*hãn huyết bảo mã: Ngựa quý, ra mồ hôi đỏ như máu.
Thánh Khải cũng không kém, tặng một đống hoa cỏ trân quý và da thú.
Cây Linh thực mà Vân Hề muốn tìm kia, chính là nằm trong đống hoa cỏ quý mà Thánh Khải hiến tặng.
Hết chương 36


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui