Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

 
Vân Hề nửa thật nửa giả nói, lại hoàn mỹ phơi bày tất cả mặt trái mà Lục Tu Trưng cận thận giấu giếm.
Muốn cứu người, trực tiếp đá văng cửa là được, nhưng Lục Tu Trưng lại cố tình không làm như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư xấu xa của hắn, còn không phải là muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của Vân Hề sao.
Mắt thường có thể thấy được sắc mặt của Đế Vô Thích đen dần.
Có phải Lục Tu Trưng hay không sống quá thoải mái, nên đã quên thân phận cin tin của bản thân.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm tư dơ bẩn đều động tới trên người nàng.
Đế Vô Thích giơ tay nâng cằm nàng lên, tầm mắt rà quét gương mặt như ngọc của nàng, đôi mắt đen nhánh thâm sâu như bầu trời đêm vô cùng tận: “Hắn còn nói cái gì? Đều nói tất cả cho trẫm.”
Vân Hề chỉ tính nói nhiêu đó thôi, chút chút như thế cũng đủ Đế Vô Thích thấy khó chịu với Lục Tu Trưng.
Lại không ngờ Đế Vô Thích còn truy hỏi tới cùng, nhìn thẳng vào mắt nam thần, Vân Hề lập tức choáng váng, đầu nhỏ trống rỗng, mơ mơ hồ hồ mà nói ra hết tất cả.
“Hắn nói, chuyện hôm nay, đừng nói cho bệ hạ biết, đây là bí mật của thần thiếp và hắn.”
Mặt Đế Vô Thích đen thêm một chút.
“Thần thiếp không muốn đi chung hắn ra ngoài, hắn nói thần thiếp xem thường thân phận của hắn, hắn làm thần thiếp nghĩ kỹ lại, nói nếu bệ hạ thật sự coi trọng thần thiếp, thì thân phận của thần thiếp sẽ không phải chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ.”
Vân Hề không phải cố ý cáo trạng, mà là nói thật, không hề thêm mắm thêm muối, nói không thành có.
Nhưng mặt Đế Vô Thích lại đen thêm, không phải hắn không nâng thân phận địa vị của nàng lên, mà là nàng từ chối không cần.
Hiện tại, hắn có thể cho nàng thêm một cơ hội, làm nàng mở miệng nói với hắn, rằng nàng muốn thân phận địa vị.
Ánh mắt nặng nề, môi mỏng hơi hơi mở ra: “Thân phận địa vị, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi.”
Dù là thân phận Hoàng Hậu, chỉ cần nàng mở miệng, hắn cũng nguyện ý cho nàng.
Nếu vị trí kia nhất định phải có một người, và người đó là nàng, thì hắn cũng không có thể tiếp thu được.
Vân Hề nghe xong sợ hắn hiểu lầm, vội vàng vẫy tay lắc đầu: “Ngài hiểu lầm, thần thiếp nói vậy không phải muốn mượn cơ hội biến tướng bắt ngài nâng thân phận địa vị, thân phận hiện tại của thần thiếp cũng khá tốt, không có gì phàn nàn.”
Thứ nhất, Vân Hề là thật sự không để bụng thân phận địa vị co hay thấp. Thứ hai, sau này nàng còn muốn xuất cung đi tham quan giang hồ. Đến lúc đó, thân phận địa vị càng cao, bỗng nhiên biến mất, sẽ khiến mọi người chú ý, làm một mỹ nhân nho nhỏ, tự nhiên bốc hơi khỏi hậu cung là chuyện thường ngày, không đáng nhắc tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, đúng rồi, hình như hắn cũng hiểu lầm, còn nói muốn giúp thần thiếp có được thân phận mà bản thân muốn, nhưng thần thiếp vốn không muốn thân phận địa vị gì hết nha.”
Đế Vô Thích nhìn ra, mỗi một lần nàng đều cự tuyệt vô cùng dứt khoát, một con đường sống cũng không lưu lại, là thật sự không muốn, cũng không để bụng.
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Không phải nói vị trí kia, là ước mơ tha thiết của toàn bộ nữ nhân sao? Vậy thì tại sao nàng lại không muốn?
Vân Hề nâng mặt, nhìn hắn cười cười, mắt hạnh hơi cong, giọng giòn giòn ngọt ngào: “Cái gì cũng được phải không?”
“Chỉ cần trẫm có thể làm được.” Hắn nguyện ý lại cho nàng thêm một cơ hội.
Vân Hề nhẹ chớp mắt đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thần thiếp muốn ngài khỏe mạnh, không ốm đau, mỗi ngày đều có thể vui vui vẻ vẻ.”
Thật sự Đế Vô Thích không biết nàng khờ hay là giả ngu, cái này mà là ước muốn, so sánh với vị trí Hoàng Hậu, hắn sống vui vẻ không, khỏe mạnh không, có quan trọng lắm sao?
“Không được, đổi.”
Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, loại yêu cầu quái quỷ này, hắn căn bản làm không được.
Vân Hề nghĩ nghĩ, răng nhẹ nghiền môi, thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại nói: “Vậy nếu thần thiếp muốn ra cung thì sao? Cũng có thể chứ?”
“Ra cung? Nhớ nhà? Không thành vấn đề, trẫm cho người đưa ngươi trở lại nhà họ Vân một chuyến.”
Chút yêu cầu nhỏ này hắn có thể đồng ý với nàng.
Ở trong suy nghĩ của Đế Vô Thích, nếu đã vào cung, phải chuẩn bị tinh thần ở trong cung cả đời. Cho nên, hắn lý giải “Ra cung” chỉ là đi một chuyến rồi quay trở về.
Hết chương 57


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui