Đây là về vấn đề mặt mũi của nam nhân.
Huống chi, nàng còn biết được không ít bí mật của hắn, mặc kệ là giả thị tẩm hay là chuyện về Ma Chú, Đế Vô Thích cũng không thể thả nàng rời đi.
Nàng nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu hắn thật sự là một bạo quân giết người không chớp mắt, lúc này nên giết nàng chấm dứt mối họa về sau, mà không phải chỉ mở miệng cảnh cáo, cắt đứt suy nghĩ khác thường kia của nàng.
Chuyện này cũng là lỗi của nàng, không nghĩ kỹ đã nói ra miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không nghe rõ sao? Yêu cầu trẫm lặp lại thêm một lần nữa?”
Đế Vô Thích đột nhiên tiến sát vào người nàng, môi mỏng gần vành tai, theo từng tiếng nói của hắn, Vân Hề có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn phà hơi thẳng vào lỗ tai của mình.
Đừng nhìn ngày thường Vân Hề làm như tài xế già kinh nghiệm đầy mình, nhưng thực tế nàng là thuộc về loại gặp qua heo chạy nhưng chưa ăn qua thịt heo.
Gương mặt trắng nõn tinh tế, lúc này hơi hơi nhiễm đỏ, làm liên lụy toàn bộ lỗ tai trắng nõn, cổ thon dài cũng thoát không khỏi.
Theo bản năng giơ tay đẩy hắn, bản thân cũng lùi về sau vài bước vội vã né tránh.
“Không, không cần, thần thiếp đã nghe rõ.”
Vân Hề cảm thấy bản thân mình trả lời rất có khí thế, nhưng ở trong mắt Đế Vô Thích, nàng chính là một con thỏ con vừa bị hoảng sợ.
Con thỏ con này còn có chút ngốc nghếch, dám cho rằng vào cung còn có thể trở ra.
Rốt cuộc nhà họ Vân nuôi ra sao mà làm nàng có suy nghĩ cả gan như vậy?
Đế Vô Thích nhìn bộ dáng của nàng, dù lòng có cứng cách mấy cũng mềm.
Thôi, hắn làm khó một tiểu cô nương khờ dại làm gì!
“Đi thôi.”
Hai người lại một trước một sau mà bước ra rừng cây nhỏ.
Nghe xong những gì Vân Hề vừa kể, Đế Vô Thích lại một lần nhìn Lục Tu Trưng, trong ánh mắt lộ ra hung ác lạnh lẽo như địa ngục băng giá.
Di chuyển vấn đề Vân Hề muốn rời hoàng cung, tính vào trên đầu Lục Tu Trưng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xem ra ngần ấy năm, Tam hoàng tử còn chưa có nhận rõ rốt cuộc bản thân mình là thứ gì. Trẫm có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nói, nếu một tên tàn phế có ý nghĩ không nên nghĩ.. Vậy phải xử trí như thế nào?”
Vân Hề không ngờ, nàng đã cố ý kéo người vào rừng cây nhỏ đi lén nói chuyện này, nhưng vị này khen ngược, vừa bước ra tới đã trực tiếp cảnh cáo nam chủ.
Không cần đoán cũng biết, ngay lúc này, trong lòng Lục Tu Trưng đã giết chết nàng trăm ngàn lần.
Lục Tu Trưng xác thật khuất nhục, hận ý dưới đáy lòng nảy sinh ào ào, nắm chặt nắm tay, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay, cắn răng chịu đựng.
Nhất định là nữ nhân đáng chết này nói gì đó ở trước mặt Đế Vô Thích. Cho nên, Đế Vô Thích mới đột nhiên nhằm vào hắn, làm khó dễ hắn như vậy.
Hắn xem nhẹ địa vị nữ nhân này ở trong lòng Đế Vô Thích.
“Long Càn đế nói đùa, nếu là kẻ tàn phế thì làm sao dám có ý nghĩ gì bậy bạ kia chứ.”
Vân Hề đang ngửi mùi ngon nhìn đại vai ác và nam chủ đua nhau diễn, bên hông đột nhiên nhiều ra một bàn tay to, ngay sau đó, trọng tâm cơ thể lệch về một bên, đâm thẳng vào lòng ngực Đế Vô Thích.
Còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thì nghe Đế Vô Thích dùng giọng lạnh băng nói: “Từ trước đến nay trẫm đã quen thói bá đạo, người của trẫm, dù là kẻ tàn phế liếc nhìn một cái cũng đều không vui. Cho nên, sau này ngươi lăn xa một chút cho trẫm, dám tới gần nàng nửa bước, đánh gãy chân; dám liếc xem một cái, móc mắt, dám nói một chữ, cắt lưỡi.”
Vân Hề là rất chán ghét Lục Tu Trưng, cảm thấy hắn ong ong ong như ruồi bọ.
Nhưng không ngờ Đế Vô Thích sẽ trực tiếp vả mặt như vậy, nửa điểm mặt mũi cũng không chừa lại cho Lục Tu Trưng.
Lục Tu Trưng giống như con kiến bị người dẫm trên mặt đất, chưa bao giờ từng có cảm giác khuất nhục như hiện tại.
Bởi vì trước kia, Đế Vô Thích lười phản ứng một quân cờ bị quốc gia vứt bỏ như hắn, nửa câu nói cũng lười nói, đương nhiên là chưa từng mở miệng nhục nhã qua hắn.
Nhưng lúc này, lại vì nữ nhân mà lấy chân đạp hắn xuống đất, dùng lòng bàn chân cọ xát chà đạp.
Hết chương 59