Diệp Lệnh Úy không cảm xúc tắt điện thoại, làm bộ như không thấy.
Cậu vẫn chưa đứng lên thì một đôi giày cao gót da bóng màu đen xuất hiện trong tầm mắt cậu, Diệp Lệnh Úy men theo đó ngước lên nhìn, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cậu so sánh với tất cả người mà nguyên thân có thể quen biết vẫn không tìm ra thân phận phù hợp với người đang đứng trước mặt này.
Người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, váy màu đen ngang hông dài qua đầu gối, áo blazer đen phối với áo sơ mi voan trên cổ áo thêu bướm, tóc búi, tạo cho người ta cảm giác thật tỉ mỉ.
Nhưng trực giác của Diệp Lệnh Úy mách bảo rằng người này không có ý tốt.
Lý Lam nhìn Diệp Lệnh Úy từ trên cao một lúc, cậu có một đôi mắt hoa đào mà trong mắt tất cả mọi người đều cho rằng cực kì xinh đẹp, nhưng tại lúc này, đối với cô ta, nó lại trở thành mắt hồ ly.
Một đôi mắt sẽ dụ dỗ người khác, sẽ phá hủy tương lai của con trai cô ta.
"Em đi theo tôi đến văn phòng."
Diệp Lệnh Úy chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bóng lưng của cô, một hồi lâu mới chậm chạp đi theo sau.
Cậu vốn không định đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, thà đi để bản thân cậu còn biết đường mà đối phó, ngược lại nếu cậu không đi thì người ta lại càng có lý do để làm khó mình.
Nếu không đi, người này sẽ có lý do bắt bẻ cậu.
Lý Lam ngồi trong văn phòng, khuôn mặt đanh lại, cố ý khiến bầu không khí căng thẳng, để cho Diệp Lệnh Úy biết điều một chút.
"Em thích Lâm Sơ Đông?" Cô hỏi thẳng luôn, vội vã như không muốn phải đợi chờ.
Diệp Lệnh Úy "hả" lên một tiếng, khó hiểu hỏi: "Không phải là cậu ấy thích em sao? Em cũng đâu có quen cậu ấy.
.
." Dứt lời, cậu dè dặt hỏi Lý Lam: "Với, với lại cho em hỏi chút, chuyện này có liên quan gì đến cô sao?"
".
.
." Khuôn mặt Lý Lam thiếu chút nữa là nứt toác ra, cô ta muốn tìm ra sơ hở từ việc diễn trò của cậu, nhưng bị cậu nhìn bằng ánh mắt đó, suýt nữa cô ta đã nghi ngờ những thông tin mình nhận được.
Không chừng lời của đối phương là thật, là do con trai mình.
.
.
Nghĩ được một nữa Lý Lam đột nhiên tỉnh táo lại, sao có thể chứ, con trai cô sao lại thích một học sinh kém cỏi như vậy?
Cô dời tầm mắt, làm bộ như đang lật sách còn ra vẻ thờ ơ hỏi: "Trường không cho phép yêu sớm, như thế này đi, em gọi cho phụ huynh xem chuyện này phải xử lý thế nào, nên nghỉ học hay chuyển trường, chuyện này cần phải trao đổi với nhau."
Đương nhiên Lý Lam không có ý buộc Diệp Lệnh Úy phải nghỉ học thật.
Tuy cô ta cũng muốn lắm, nhưng chuyện này vẫn chưa đến mức ấy, chỉ là một đám học trò tuổi nhỏ nhưng tứ chi phát triển thôi, suy nghĩ cũng chưa thật sự chín chắn.
Nghe thấy mời phụ huynh cùng hai từ nghỉ học cũng đã sợ hết hồn hết vía rồi, đến lúc đó dù cô nói cái gì thì Diệp Lệnh Úy cũng sẽ đồng ý thôi.
Một học sinh kém cỏi thì lấy tư cách gì bàn điều kiện với cô.
Diệp Lệnh Úy nghe Lý Lam nói thế thì thiếu chút nữa đã bật cười rồi, từ câu hỏi thứ nhất cậu cũng đã biết rằng đối phương là mẹ của Lâm Sơ Đông đến tìm mình gây khó dễ.
"Cô à, cô là chủ nhiệm lớp mười một, cô có muốn đến nói chuyện với chủ nhiệm khối mười hai không?"
"Hơn nữa," Diệp Lệnh Úy nhẹ nhàng cười: "Là Lâm Sơ tưởng bở, tại sao lại đổ lên đầu em? Người phải thôi học là cậu ấy mới đúng nhỉ?"
"Có phải cô nhầm lẫn gì rồi không?"
Chỉ vài câu hời hợt của Diệp Lệnh Úy đã đạp Lâm Sơ Đông dưới lòng bàn chân, chuyện đó khiến Lý Lam luôn hãnh diện về con trai hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.
Bỗng Lý Lam đập bàn: "Tại sao chủ nhiệm lớp mười một lại không có tư cách để quản em chứ? Em yêu sớm còn lý sự cái gì?"
Giọng Diệp Lệnh Úy hờ hững, hoàn toàn không bị lép vế: "Cô cứ một câu yêu sớm hai câu yêu sớm, em cũng không dám nhận vơ, mà em cũng không biết Lâm Sơ Đông là ai nữa đó."
Diệp Lệnh Úy vô cùng giỏi việc chọt trúng chỗ đau của người khác, đâm tới chỗ đau nhất.
Lý Lam thậm chí còn muốn tát Diệp Lệnh Úy, nhưng cậu đã kịp lùi về sau, khẽ nói: "Cô à, cô nghĩ xem, đánh em một cái thì có táng gia bại sản cũng không đền nổi đâu."
Lý Lam cảm thấy đau đầu vô cùng, tối hôm qua hỏi thăm về Diệp Lệnh Úy, từ miêu tả của mọi người cô biết rằng cậu là một học sinh mềm yếu, kém cỏi, có thể để cô mặc sức bắt bẻ, nhưng xem ra là không phải.
Đâu đâu cô cũng bị đối phương kìm chặt.
Ban đầu cô chỉ định cảnh báo Diệp Lệnh Úy cách xa Lâm Sơ Đông ra, nhưng bây giờ cô bị đối phương kích thích đến mức suýt chút nữa đã động tay động chân, mặc dù rất tức giận, nhưng cô biết rằng động tay động chân với học sinh, nhất là một học sinh mang bệnh tim trong người thì hậu quả sẽ như thế nào.
Lý Lam để Diệp Lệnh Úy ra về, khi Diệp Lệnh Úy bước tới cửa, cô không kiềm được gọi cậu lại: "Vô luận là thế nào tôi cũng không cho phép em dây dưa với Lâm Sơ Đông nữa, bằng không tôi sẽ liều mạng với em."
Cô ta là một nhà giáo, nói ra những câu không khôn ngoan này đã là vô cùng bất đắc dĩ rồi, những học sinh ngày trước bị cô dạy dỗ không có ai khó giải quyết như này.
Diệp Lệnh Úy quay lưng lại với Lý Lam, thở dài nói: "Cô Lý, cô đừng tự tin như thế, với em, Lâm Sơ Đông chả là cái thá gì."
"À cô về nói cậu ta đừng quấn lấy em nữa, em cảm thấy rất phiền."
"Hẹn gặp lại cô Lý."
Cửa văn phòng đóng lại, Lý Lam ngồi trên ghế giận đến mức run cả hàm, một hồi sau, cơn giận dâng trào, cô ta quét hết sách tập trên bàn xuống đất.
–
Khi cậu bị gọi đi đúng lúc vào tiết, xong khi được thả cũng vừa khéo hết một tiết.
Lâm Sơ Đông thấy mẹ mình gọi Diệp Lệnh Úy đi thì trong lòng rối như tơ vò, một mặt là không biết tại sao mẹ lại biết Diệp Lệnh Úy, sợ mẹ tức giận, một mặt lại lo lắng Diệp Lệnh Úy bị mẹ mình mắng.
Vừa hết tiết thứ nhất cậu ta đã vội vội vàng vàng đi xuống khối mười một, nhưng vừa đến chỗ rẽ ở hành lang đã thấy Diệp Lệnh Úy đang đi lên.
Lâm Sơ Đông vừa hé miệng chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Diệp Lệnh Úy chặn cho nuốt lại.
"Cậu về nói với mẹ cậu, tôi không đã chẳng còn hứng thú với con trai bà ấy từ lâu rồi." Khuôn mặt của cậu trai thì tuyệt đẹp nhưng có thể thốt ra những lời lẽ điên cuồng và đầy lạnh lùng: "Tôi chơi đến phát ngấy rồi."
Lâm Sơ Đông rõ ràng là đứng trên bậc thang cao nhất, thế nhưng lại có cảm giác bị người ta từ trên nhìn xuống, cậu trai đứng dưới đó mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, có khuôn mặt sáng sủa vậy mà lại tuyệt tình, nhẫn tâm đến như vậy.
Nói không thích là không thích.
Cậu ta xem mình là cái gì chứ?
Lâm Sơ Đông cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị tàn nhẫn giẫm dưới lòng bàn chân.
Mặt cậu đỏ lên: "Tôi không đi, cậu thích tôi là chuyện của cậu tại sao tôi lại phải đi nói hả?"
Diệp Lệnh Úy liếc cậu ta một cái, định đi vòng qua để về lớp, cậu nói với Lâm Sơ Đông những điều đó không phải là trưng cầu sự đồng ý mà đơn thuần là muốn thông báo một tiếng thôi.
Thật là phiền, nguyên thân thích chỉ vì Lâm Sơ Đông – máy điều hòa trung ương này vô cùng ấm áp khiến trái tim không được quan tâm của nguyên thân thả lỏng.
Mà cậu ta là một tên siêu cấp tự luyến, luôn đắm chìm trong thế giới của bản thân, cả vương quốc chỉ có một mình cậu ta, cậu ta là vua cũng là thần dân.
–
Quay về lớp, Cao Lâm Hào tò mò nhoài người lên bàn của Diệp Lệnh Úy: "Tiết đầu cậu đi đâu thế, thầy hỏi cậu đâu tôi nói cậu đang đi vệ sinh, ông ấy bảo tôi nói cậu rằng cho cậu ở trong đó luôn đi khỏi về."
Diệp Lệnh Úy: ".
.
."
Diệp Lệnh Úy nói chuyện của Lý Lam cho Cao Lâm Hạo nghe, cậu ta vừa nghe xong thì cười khinh, lộ ra biểu tình có phần giễu cợt không phù hợp với lứa tuổi của mình.
"Mẹ cậu ta luôn như vậy, luôn cảm thấy con trai của bà í là tốt nhất trên đời, ai ai cũng thích con trai của bả.
Trước khi cậu nói tôi còn cảm thấy cậu ta cũng được, nhưng bây giờ thì khác rồi."
"Thì ra cậu ta giống y đúc mẹ mình."
Lâm Sơ Đông đi sát ở đằng sau cũng theo vào, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Lệnh Úy nói chuyện trên trời dưới đất với Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo còn nhoài người trên mặt bàn ở phía sau nữa, hai người sát sàn sạt lại với nhau.
Lâm Sơ Đông chợt có cảm giác bị lừa gạt.
"Cho qua đi." Ngón tay của Phí Lan vẫn còn nhỏ nước, hẳn là mới đi vệ sinh về, Lâm Sơ Đông đứng chắn ở cửa nhìn chằm chằm Diệp Lệnh Úy.
Đẹp vậy sao?
Phí Lan đứng bên cạnh đang dùng khăn ướt lau tay, tiện hỏi Cao Lâm Hạo và Diệp Lệnh Úy: "Hai người đang nói gì vậy?"
Cao Lâm Hạo cười hì hì trả lời: "Đang nói về kiểu con gái anh Lan thích đó."
Phí Lan nhìn Cao Lâm Hạo, khẽ cười hỏi: "Mày nói kiểu con gái tao thích sao?"
Cao Lâm Hạo sững sốt ngay sau đó tự ôm lấy bản thân: "Vậy anh Lan thích con trai sao, có thể đừng có ăn cỏ gần hang được không?"
Phí Lan ném khăn vào sọt rác cạnh bàn, hờ hững nói: "Mày quá xấu còn tao thì không thích thứ gì xấu xí."
".
.
." Cao Lâm Hạo buông tay, quay đầu qua lên án với Diệp Lệnh Úy: "Cậu có nghe anh Lan đang nói tiếng người không? Ảnh nói tôi xấu hả? Mũi của tôi nếu ở bệnh viện thẩm mĩ thì chính là hàng mẫu đó!"
"Mày không thích tao vậy không lẽ thích người như Diệp Lệnh Úy hả?" Cao Lâm Hạo hỏi.
Trong lòng Cao Lâm Hạo thì Diệp Lệnh Úy quả thật là rất đẹp.
Là người đẹp nhất trong tim cậu, thỉnh thoảng anh Lan cũng được liệt vào danh sách nhưng đa phần đều đứng thứ hai.
Đẹp đẽ không hề giống đẹp trai, đẹp đẽ là đỉnh cao của ngôn từ khi nói về cái đẹp.
Bạn nói rằng cậu ta có mái tóc mềm, có làn da trắng, nhưng cũng có người không thích mái tóc mềm, không thích làn da trắng.
Vậy bạn nói người đó đẹp đẽ thì người ta sẽ tự động áp toàn bộ tiêu chuẩn cái đẹp của bản thân vào đối phương.
Phí Lan khựng lại, kéo ghế đến trước bàn của Diệp Lệnh Úy, nhân lúc Diệp Lệnh Úy không chú ý thì vươn tay nắm lấy cằm của cậu, da dẻ nhẵn nhụi, Phí Lan thầm thì: "Quả thật là rất đẹp đẽ."
Diệp Lệnh Úy đánh "rụng" tay Phí Lan ra: "Phiền phức."
Mắt Cao Lâm Hạo sáng lên, vừa định nói chuyện thì đã thấy Phí Lan thất vọng lắc đầu: "Nhưng mà không được đâu."
Cao Lâm Hạo: "Tại sao?"
Diệp Lệnh Úy thật sự cạn lời, cậu nhìn hai người cứ cậu một câu tôi một câu, Cao Lâm Hạo thật sự định đóng gói mình cho Phí Lan sao, nếu thật sự rơi vào tay Phí Lan thì không bằng cậu ta giết cậu luôn đi.
Vì thế cậu lựa chọn yên lặng.
Phí Lan dựa vào ghế, như có điều suy nghĩ nói: "Cậu ấy gọi tao là anh trai, tao lại ra tay với cậu ấy, vậy thì bậy quá không phải ư?".