Trong mũi Diệp Lệnh Uý khẽ phát ra một tiếng hừ.
Cậu rời khỏi ngực Phí Lan, tóc bị vò cho nhô lên lộn xộn.
Cậu ngẩng mặt hỏi: “Bây giờ coi như tụi mình là một cặp rồi phải không anh?”
Phí Lan rũ mắt: “Diệp Lệnh Uý, có phải em hiểu nhầm một chuyện rồi không?”
“Dạ?”
“Không phải em nên để anh theo đuổi em sao?” Sự lạnh lùng trong mắt Phí Lan phai nhạt bớt: “Bây giờ em đang làm gì thế?”
Diệp Lệnh Uý “A” lên một tiếng, cọ mặt lên trước ngực Phí Lan: “Cũng đâu còn cách nào khác, em cảm thấy thành đôi sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Diệp Lệnh Uý không dám nói ra mấy câu còn lại.
Cậu có trực giác rằng nếu như cậu cứ nhắc đến cái chết hết lần này đến lần khác, nói không chừng Phí Lan sẽ tiễn cậu lên đường luôn.
“Vội vậy à?” Phí Lan nhướng mày, tỏ vẻ mặt trêu tức.
“Vội chứ.” Diệp Lệnh Uý gật đầu rất thật thà: “Em sốt ruột.”
“Em…” Phí Lan đang chuẩn bị hỏi cậu sốt ruột cái gì thì cậu trai trong ngực đã ngẩng mặt lên mà không có bất kỳ sự lưỡng lự hay chần chừ nào, cắn lên khóe miệng hắn.
Có lẽ vì cậu không có kinh nghiệm, lúc chạm môi không tìm đúng chỗ làm răng đập vào.
Cả hai người đều xuýt xoa một hơi.
“Không phải hôn như thế, để anh dạy em.” Tay Phí Lan choàng ra sau lưng Diệp Lệnh Uý giữ lấy gáy cậu, cứ thế cúi người xuống hôn.
Hắn cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, hoàn toàn dựa theo bản năng.
Diệp Lệnh Uý choáng váng đến ngớ cả người, bị hôn cả một lúc lâu vẫn không phản ứng lại kịp.
Phí Lan kề trán với cậu, cười khẽ: “Mở miệng ra.”
“A…”
Vào những lúc thế này, biểu hiện của Diệp Lệnh Uý vô cùng ngoan ngoãn.
Ngay khi cậu mở miệng, Phí Lan cúi người thăm dò sâu vào khoang miệng cậu, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi Diệp Lệnh Úy, quét từ răng cậu đến giữa họng.
Diệp Lệnh Uý không kiềm chế nổi mà phát run cả người.
Cũng may Phí Lan có chừng mực.
Diệp Lệnh Uý không biết lấy hơi, cũng không thể nín thở trong khoảng thời gian dài.
Phí Lan buông mắt nhìn Diệp Lệnh Uý mở hai cánh môi chầm chậm thở dốc, dưới đáy mắt hắn là một màu đen kịt đầy tối tăm.
Sau khi Diệp Lệnh Uý dần trở lại bình thường, cậu liếm môi một cái như tận hưởng dư vị, giọng nói hơi khàn: “Sướng quá à.”
Phí Lan đè nhẹ lên vai Diệp Lệnh Uý: “Nói chuyện đàng hoàng, nếu không em tự gánh lấy hậu quả đấy.”
Nhưng trên hàng lang bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí lại vô cùng cứng nhắc và nghiêm túc.
Diệp Huyến nhìn Diệp Lệnh Uý bị Phí Lan ôm trong ngực không thể động đậy trong phòng bệnh, hắn hung ác dùng gậy gõ trên mặt đất: “Ép buộc, chắc chắn là nó ép buộc!”
Diệp Sầm nhìn Diệp Huyến một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Chú cảm thấy ai có thể ép buộc được nó?”
Diệp Huyến bị nghẹn họng, bực bội hừ một tiếng.
Đương nhiên hắn biết điều anh cả ám chỉ là không ai có thể ép buộc Diệp Lệnh Uý, nhưng hắn không thể nào chấp nhận được việc Diệp Lệnh Uý và con trai của Phí Thương yêu nhau.
Sau này hai nhà nhìn mặt nhau kiểu gì?
Trái lại, người bình thường suy nghĩ chu toàn mọi việc như Diệp Sầm lần này lại chẳng mấy để tâm, trong tay anh cầm bản bệnh án photo và một xấp các kết quả kiểm tra dày: “Nó vui là được.”
Mặc kệ thằng bé thích Phí Lan hay thích ai, miễn nó vui là được.
Diệp Huyến không chấp nhận cách nói này.
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng rơi vào sự lặng im vô hạn.
Cửa phòng bệnh được bật mở, Phí Lan đi ra trước.
Hắn mỉm cười, lần lượt chào hai người.
Diệp Sầm cũng đáp lại, cũng hơi lo lắng trong lòng.
Từ nhỏ lòng dạ Phí Lan đã thâm sâu, bây giờ lại càng khó dò xét suy nghĩ của hắn hơn, anh lo Diệp Lệnh Uý sẽ chịu thiệt.
“Trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Diệp Huyến thu lại ánh mắt nhìn bóng lưng Phí Lan, nhanh chóng kéo gậy bước đi thật nhanh.
Hắn nói với Diệp Lệnh Uý đang dựa vào đầu giường: “Mày với Phí Lan thành đôi rồi à?”
Diệp Lệnh Uý gật đầu, ngây thơ ngước mắt: “Sao thế?”
Trong thoáng chốc Diệp Huyến cũng không biết nói gì.
Im lặng một chốc, hắn nói: “Anh không đồng ý.
Nhà họ chẳng có ai tốt cả, Phí Thương có quan hệ rất tốt với ba của tụi mình, ông vừa chết thì ông ta đã ăn ở với Khương Huệ rồi.
Con trai ông ta cũng không phải hạng tốt lành gì.”
“Anh nói xong chưa?” Diệp Lệnh Uý cười nhưng ý cười lại chẳng mảy may đọng lại chút nào nơi đáy mắt.
“Cái gì?” Diệp Huyến sững ra, hỏi.
“Nếu đã nói xong thì anh có thể biến rồi.” Sắc mặt của Diệp lệnh Uý nhàn nhạt: “Phí Lan tốt hay xấu cũng không đến lượt mấy anh nói cho em biết.”
Diệp Huyến vội nói: “Anh chỉ…”
Diệp Lệnh Uý nhìn hắn.
Cậu đột nhiên đứng lên lấy ra một cây kéo từ trong dĩa đựng hoa quả trên tủ bên cạnh đầu giường kề lên ngực mình: “Có biến đi không?”
“Biến! Anh lập tức biến ngay!” Diệp Huyến đỏ mắt lên tức khắc, hắn nâng cái chân khập khiễng bước ra ngoài, bóng lưng trông vừa loạng choạng vừa cô đơn.
Diệp Sầm nhìn cửa phòng bệnh chậm rãi khép lại, đi qua đè tay Diệp lệnh Uý xuống: “Em doạ nó à?”
“Vâng.” Diệp Lệnh Úy rút tay ra khỏi tay Diệp Sầm, đặt kéo về, đôi mắt cong cong, ngây thơ trong sáng vô cùng: “Anh cả không cảm thấy kích thích hả?”
Diệp Sầm nhìn cậu, một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói: “Nếu như là vì chuyện trước đây, anh và Diệp Huyến thấy vô cùng có lỗi với em.
Những chuyện đó bọn anh không hiểu rõ, anh cũng không định biện minh cho bản thân.
Anh chỉ muốn nói rằng, em muốn bù đắp thế nào, anh cũng sẽ đồng ý.”
Diệp Lệnh Uý giương mắt: “Đều được hết sao?”
“Đều được hết.”
“Vậy…” Diệp Lệnh Uý rũ mắt: “Em muốn anh tách nhà chúng ta thành một hệ độc lập, tách khỏi gia phả của nhà họ Diệp.”
Diệp Tổ Mẫn vô cùng coi trọng vấn đề về thể diện như thế này.
Người ngoài đều khen ngợi gia đình họ Diệp hoà thuận, bởi vì cách giáo dục của ông ta, có một ông cụ như ông ta trấn giữ.
Vả lại, tách rời có nghĩa là hoàn toàn ra riêng, sau này chẳng còn liên quan gì với bọn họ nữa, việc làm ăn cũng không còn chung đụng được nữa.
Dù ra sao Diệp Tổ Mẫn vẫn sẽ không đồng ý, chứ đừng nói chi chuyện này được đề xuất bởi đứa cháu do một tay ông ta dạy ra và cưng chiều nhất – Diệp Sầm.
Như Diệp Lệnh Uý đã liệu trước, Diệp Sầm do dự.
Sau khi do dự, Diệp Sầm duỗi tay muốn xoa đầu Diệp Lệnh Uý nhưng ngay lập tức bị cậu né tránh.
Anh cũng không cảm thấy lúng túng, sau khi bình thản rút tay về, anh nói: “Ngoại trừ việc này, những việc khác anh đều có thể đồng ý với em.”
“Nhưng anh cả à,” Diệp Lệnh Uý dừng một chút, tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao em lại muốn bảo anh làm chuyện dễ dàng như thế nhỉ?”
Diệp Sầm không tiếp tục chủ đề này nữa, anh đứng lên, dùng thái độ giải quyết công việc để nói: “Ngày phẫu thuật được xếp vào thứ tư, bọn anh cũng sẽ ở đó.”
Anh nói xong thì quay người muốn đi, ngay khoảnh khắc anh muốn rời đi thì Diệp Lệnh Uý gọi anh lại.
“Diệp Sầm, anh làm được chuyện này thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Bởi vì cậu biết, bảo Diệp Sầm đề nghị tách khỏi gia phả với Diệp Tổ Mẫn sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Bước chân Diệp Sầm hơi khựng lại, anh nói bằng giọng lạnh nhạt: “Anh cũng đã nói rồi, ngoại trừ chuyện này, những việc khác anh đều có thể đồng ý với em.”
Diệp Huyến thấy sau khi ra khỏi phòng thì sắc mặt Diệp Sầm không ổn lắm bèn tiến lên hỏi sao thế.
Sau khi nghe Diệp Sầm nói, hắn hơi khó hiểu: “Sao lại không đồng ý? Chuyện này khó lắm à?”
Hắn chưa từng quản lý việc nhà, chưa từng được Diệp Tổ Mẫn xem trọng nhưng cũng chưa từng bị chê bai.
Hắn không giống Diệp Sầm, hắn cảm thấy chẳng có vấn đề gì.
Chỉ tách khỏi gia phả thôi mà, cũng đâu phải cắt đứt quan hệ huyết thống về mặt pháp luật.
Diệp Sầm im lặng nhìn hắn, nhưng Diệp Huyến lại bị ánh mắt rét lạnh của Diệp Sầm làm cho run rẩy.
Hắn chỉ dám âm thầm oán giận trong lòng: Anh dữ thế mà sao lại nhếch nhác chạy ra đây như vậy, anh có bản lĩnh thì đi mà hung dữ với em út kìa.
–
Trước mắt thì mấy chuyện này đều trong tình trạng bí mật, ngoại trừ bản thân Diệp Lệnh Uý và Phí Lan, cùng với Phương Khả Mông hiểu rõ tình hình thì không còn người nào khác biết.
Họ nghe ngóng được cục cưng của trường Trung học số một – Tuần Ưu thi xong buổi sáng ở trường thi, đến trưa thì phát bệnh ở nhà ăn, sau khi được đưa đến bệnh viện thì không cứu được nữa.
Không liên quan gì đến việc sống chết của mình nên ngoại trừ sự thổn thức ra thì chẳng có gì nữa.
Một buổi sáng mà Cao Lâm Hạo đã than thở không biết bao nhiêu lần: “Haizz, trời ghen với người tài mà!”
Diệp ệnh Uý thờ ơ phụ hoạ một câu, cậu cố gắng không nghĩ đến Tuần Ưu cũng là vì thấy khó chịu trong lòng.
Sở Nhiên quay sang đây: “Cậu đừng lo lắng cho người khác nữa, có thông báo về hội thao rồi, cán sự thể dục bảo cậu chạy năm ngàn mét đấy.”
Đây là một tin dữ.
Mặt Cao Lâm Hạo nhăn như quả su su*: “Có thể đổi người không? Lần nào hội thao cũng bắt tôi chạy năm ngàn mét hết á! Tôi không chạy đâu, lần trước chạy cùng với anh Lan, kết quả chạy xong rồi bọn họ tặng khăn mặt, tặng nước cho anh Lan, tôi nằm bò trên đường chạy xém chút nữa đã thành con khô luôn.
Tôi không đi, ai thích thì cứ đi đi!”
(Cái quả này nè:>)
“Vậy cậu đi nói với cán sự thể dục đê, chắc chắn cậu ấy không đồng ý đâu.” Sở Nhiên cười trên nỗi đau của người khác: “Không chừng cậu ấy còn ôm hôn cậu nữa đó.”
Cán sự thể dục lớp họ không giống với cán sự thể dục lớp khác.
Cán sự thể dục là một cậu trai đáng yêu mềm mại y như con gái.
Năm nào mục chạy bền của hội thao cũng không được hoan nghênh, có mấy hạng mục khác cũng y chang vậy, nhưng sau rốt vẫn phải có người tham gia.
Do đó, cán sự thể dục của bọn họ sẽ thể hiện sự ngây thơ đáng yêu của cậu ta, hôn mấy tên cao to trong lớp mỗi đứa một cái, không đăng ký thì đuổi theo hôn.
Ai mà chịu được cậu ta chứ, Cao Lâm Hạo cũng chịu không nổi, cậu sợ mình sẽ đánh người ta mất.
Cao Lâm Hạo đập bàn đứng dậy: “Tôi phục cậu ta luôn rồi, lần này tôi còn chạy năm ngàn mét nữa thì tôi là chó!”
Nói xong, cậu ta quét mắt một vòng trong lớp, sau cùng rơi trên đỉnh đầu Diệp Lệnh Uý: “Anh Lan đâu rồi nhỉ?”
Diệp Lệnh Uý nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Giả vờ hả?”
“…” Cao Lâm Hạo nắm tóc đầy khoa trương: “Trời ơi bạn học Diệp, cậu thông minh quá đi!”
“Cho nên, Phí Lan đi đâu rồi?” Diệp Lệnh Uý còn chưa được dỗ dành xong, vừa tan tiết là Phí Lan đã chạy mất tăm, điện thoại cũng không mang theo: “Anh ấy đi hút thuốc à?”
“Tào lao!” Cao Lâm Hạo la lên: “Anh Lan của tụi tôi là người biết hút thuốc hả?”
“Anh Lan của mấy cậu là người có thể nhả ra mấy vòng khói luôn đấy.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Tuy rằng cậu ta có trực giác mãnh liệt rằng Diệp Lệnh Uý và anh Lan đã thành đôi, hơn nữa còn bị thứ trực giác này ảnh hưởng, cho nên cậu ta vô thức làm hậu phương giúp anh Lan chống đỡ sự tra khảo của Diệp Lệnh Uý.
Cao Lâm Hạo nói mấy tiếng ai da, vừa nói vừa chạy.
Diệp Lệnh Uý khỏi đoán cũng biết cậu ta chạy đi mách lẻo rồi.
Sáng hôm nay lúc Phí Lan đến, trên người hắn có một mùi thuốc lá rất nhạt.
Hắn luôn hút thuốc lá có đủ loại mùi vị kì lạ khác nhau, vị bạc hà, vị rượu vang.
Lúc mới chuyển tới lớp số 1, cậu đã nhìn thấy Phí Lan hút thuốc rồi.
Mặc dù hắn không châm thuốc mà chỉ cầm trong tay, nhưng dáng vẻ thành thạo đó chứng tỏ hắn không phải tay mơ.
Song lâu rồi trên người hắn không xuất hiện mùi thuốc lá rồi, Diệp Lệnh Uý đoán có thể là vì cậu.
“Anh Lan!” Dưới sân thể dục bên cạnh truyền đến một tiếng la lớn, là giọng của Cao Lâm Hạo.
Diệp Lệnh Uý: “…”
Cao Lâm Hạo có thể đến cơ sở kiểm tra để đo lường IQ rồi, cậu có lý do nghi ngờ rằng IQ của Cao Lâm Hạo rất thấp.
Giọng Cao Lâm Hạo truyền đến từ dưới tòa nhà dạy học, Diệp Lệnh Uý khoác đồng phục trên vai, đi qua nửa phòng học lớn rồi ngồi trên bệ cửa sổ nằm cuối cùng.
Lọt vào mắt cậu là sân thể dục.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, trên sân thể dục có nhiều người chơi bóng chuyền hoặc đánh cầu lông.
Mặt trời trưa mùa thu chói chang y như cũ.
Rất nhiều học sinh nam đang để trần thân trên mà chạy, phải nói là trông rất vui mắt.
Ánh mắt của Diệp Lệnh Uý rơi xuống khu vực dưới bệ cửa sổ.
Bên dưới là bồn hoa, trong bồn hoa trồng cây liễu, những nhánh liễu dài xanh um tươi tốt mềm mại rũ xuống, cành lá rậm rạp không nhìn rõ được nên đã che chắn cậu trai rất kỹ.
Chả biết Trần Phong Bảo lấy thuốc lá điện tử từ đâu ra, khói ra phì phèo cứ như đang ở tiên cảnh vậy: “Hạo Tử, mày chạy làm gì?”
Cao Lâm Hạo nhìn Phí Lan: “Diệp Lệnh Uý hỏi tao là mày đi đâu rồi?”
Phí Lan kẹp thuốc lá trong ngón tay, liếc Cao Lâm Hạo một cái: “Mày khai rồi à?”
“Đâu ra?” Cao Lâm Hạo la lớn, ánh mắt ngập sự bi thương.
Dưới ánh mắt điềm tĩnh của Phí Lan, cậu lập tức ủ rũ sụp vai: “Dù tao không nói thì cậu ấy cũng đoán được rồi.”
Trần Phong Bảo nghe xong thì đẩy Cao Lâm Hạo một cái: “Hầy, tao còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, Diệp Lệnh Uý lo chuyện này làm gì?”
Ngu ngốc, Cao Lâm Hoạ nói trong lòng, nhưng mặt ngoài tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Chỉ cần Phí Lan không nói gì, cậu ta sẽ luôn luôn là máy bay yểm trợ đáng tin cậy nhất của anh Lan.
Cao Lâm Hạo muốn bảo Trần Phong Bảo câm miệng, chợt nhìn thấy một chiếc máy bay giấy ngả nghiêng đáp xuống.
Tầm mắt hướng lên trên, thấy Diệp ệnh Uý ung dung nhìn mình, trong thoáng chốc lông tơ trên người Cao Lâm Hạo đều dựng đứng cả lên.
Rồi nhìn lại chiếc máy bay giấy nọ, nó bay là tà xuống, vừa hay đâm trúng mặt Phí Lan, sau đó rơi trên mặt đất.
Lý Kính cau mày, ngẩng đầu tỏ vẻ phê bình: “Vứt rác lung tung, đạo đức…” Sau khi nhìn thấy Diệp Lệnh Uý, cậu ta liền nuốt nửa câu sau về.
Diệp Lệnh Uý dựa trên khung cửa sổ, cậu không mặc đồng phục mà chỉ khoác lỏng lẻo trên vai, áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt bên trong cũng không mặc đàng hoàng, từ trước đến nay Diệp Lệnh Uý luôn làm theo ý mình, điều này bọn họ đều rõ ràng.
Chỉ là họ không ngờ rằng hôm nay mình lại nhận được một đòn tấn công dữ dội như thế.
Cậu xắn ống tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay vừa trắng vừa mịn, đầu gối gập lên bệ cửa sổ, tay chống cằm.
Chỉ cần cậu muốn, trên khuôn mặt cậu sẽ chỉ có một biểu cảm ngây thơ.
“Anh ơi, em có đẹp không?”
Diệp Lệnh Uý nhìn Phí Lan mà nói, giọng nói vừa mềm mại vừa mang ý trêu chọc.
Tiếng cậu rất lớn, người trong phòng học nhìn qua, khoảng cách gần phía dưới cũng láng máng nghe thấy rồi.
Cao Lâm Hạo thấy có người lấy điện thoại ra chụp hình, sau đó nhìn gương mặt không cảm xúc của Phí Lan, thầm than toi rồi toi rồi.
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, Phí Lan chớp mắt nhìn cậu trai nghịch ngợm phía trên, hắn đang cắn đầu thuốc trong miệng, không tỏ rõ cảm xúc.
Hồi lâu sau, hắn cười rộ lên, dùng khẩu hình nói cho Diệp Lệnh Uý biết.
Em tiêu rồi.
Hết chương 59..