Edit: Dii
_____________
Trần Nhược Tinh cắn môi dưới, ánh mắt nhìn Diệp Lệnh Úy hiện rõ vẻ trách móc: “Anh như thế thì anh ấy sẽ bị lạnh.”
Diệp Lệnh Úy liếc nhìn Trần Nhược Tinh.
Cậu ò một tiếng, sau đó lập tức rút tay ra khỏi người Phí Lan nhưng lại bị Phí Lan đè lại.
Hắn nhìn Trần Nhược Tinh, cười lên: “Nếu không làm vậy thì em ấy sẽ bị lạnh.”
Trần Nhược Tinh: “…”
Trần Nhược Tinh khó chịu trong lòng, không muốn nói gì nữa, cúi đầu chọn kịch bản cổ vũ.
Diệp Lệnh Úy cũng không lạnh đến vậy, cậu mặc áo rất dày.
Diệp Lệnh Úy rút tay ra, ngồi xổm bên cạnh bàn, dựa cằm lên mép bàn rồi giương mắt nhìn Phí Lan đang buồn ngủ: “Cao Lâm Hạo bảo anh giận rồi.”
Phí Lan còn chẳng thèm mở mắt ra: “Nó nói em biết à?”
Diệp Lệnh Úy vẫn cứ nhìn hắn.
“Rảnh thật.” Phí Lan nói.
“Vậy anh có giận không?” Diệp Lệnh Úy vẫn truy hỏi không tha.
“Sao anh phải giận?” Cuối cùng Phí Lan cũng chịu mở mắt ra, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Lệnh Úy một cái: “Bởi vì em chơi nhân vật tên Lan hả?”
Phí Lan vừa dứt lời, Diệp Lệnh Úy bỗng ngẩn ra rồi phút chốc cười rộ lên.
Không hề cười ẩn ý như bình thường mà là cười ngả nghiêng.
Phí Lan nhìn cậu rồi cũng cười lên theo.
“Em không biết chơi mà còn tụ với bọn nó làm gì?” Phí Lan xoa tóc Diệp Lệnh Úy: “Bắt nạt người mới à?”
“Em là người mới á?” Diệp Lệnh Úy chỉ vào mình: “Em là người mới.”
Cậu lại nằm ra bàn rồi cười nắc nẻ.
Phí Lan: “…”
Cười xong, Diệp Lệnh Úy đột nhiên đổi đề tài: “Hôm đến nhà anh em không thấy bà Khương đâu, bà ấy đi đâu thế?”
“Bỏ đi rồi.” Ngữ điệu của Phí Lan cứ như đang nhắc tới người xa lạ nào đó, nói xong còn ngáp một cái, rụt cổ vào khăn quàng: “Ba anh cho bà ấy tiền, xong bà ấy đi mất rồi.”
“Không phải bà ấy và chú Phí kết hôn rồi sao? Sao chú Phí phải đưa tiền bảo bà ấy đi? Y như đang đuổi cổ vậy.” Diệp Lệnh Úy khó mà tưởng tượng ra nổi, Khương Huệ là người phụ nữ điệu đà nhẹ nhàng như thế, một khi bị cho tiền rồi đuổi đi thì bà ấy sẽ ra sao.
“Hẳn là ba anh biết gì đó rồi.” Phí Lan khẽ nói: “Hơn nữa, người ba anh thích không phải là bà ấy.”
Diệp Lệnh Úy gật đầu, cảm thấy cũng phải.
Cậu giương mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phí Lan, lòng cậu chợt căng thẳng: “Sao… sao thế?”
“Ba anh làm vì em.” Phí Lan lạnh lùng nói, tầm mắt chuyển sang phía sân thể dục.
“Là vì em.” Diệp Lệnh Úy lẩm bẩm: “Sao lại vì em?”
“Anh cũng biết chuyện em bị bệnh tim là do Khương Huệ uống thuốc lúc mang thai, sao ông ấy lại không biết cho được? Nếu nói ông ấy chăm sóc Khương Huệ là vì ba của em, vậy lý do ông ấy bảo Khương Huệ đi là vì biết bà ấy hại em bị bệnh.” Phí Lan thong thả cất lời.
Phí Thương là người thế nào, người nhà của Diệp Phong Miện lại không thể nhìn thấu.
Người kia qua đời nhiều năm vậy rồi, ông ta có thể chăm sóc những người thân thiết của Diệp Phong Miện.
Nhưng những người thân thiết ấy cũng được xếp thứ tự ưu tiên trong lòng ông ta.
Không thể nghi ngờ nữa, trong lòng Phí Thương, mấy đứa con trai ruột rà của Diệp Phong Miện là quan trọng nhất, còn Khương Huệ chỉ là vợ của Diệp Phong Miện mà thôi.
Khương Huệ phản bội Diệp Phong Miện, đó là cái tội luôn ghim sâu trong lòng ông ta, tất cả dịu dàng tri kỷ kia đều là vì nể Diệp Phong Miện cả.
Cho nên khi biết Khương Huệ là nguyên nhân trực tiếp gây ra bệnh tim của Diệp Lệnh Úy, Phí Thương làm ra chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
“Nhưng bà ấy không về nhà.” Diệp Lệnh Úy nói.
Nếu như Khương Huệ đi tìm Diệp Sầm, chắc chắn Diệp Sầm sẽ nói với cậu, thậm chí còn bảo cậu phải cảnh giác với Khương Huệ.
Phí Lan: “Có về hay không cũng chẳng quan trọng, đừng đến tìm em là được.”
“Bà ấy không dám đến tìm em đâu.” Diệp Lệnh Úy nói: “Bà ấy còn thông minh lắm.”
–
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
Diệp Sầm đang ngồi uống trà với hiệu trưởng, Diệp Lệnh Úy đi sang định hỏi chuyện của Khương Huệ thì bà ta đã ung dung đi vào cổng trường.
Bà ăn mặc quý phái, nói mình là mẹ của Diệp Lệnh Úy, còn báo cả tên lớp cậu.
Bảo vệ cũng không làm khó bà ta, cho bà ta vào.
“Có gì thì vào rồi nói.” Diệp Sầm nhìn thấy Khương Huệ bèn quay người vào văn phòng.
Hiệu trưởng thấy Diệp Sầm trở lại thì tưởng anh còn việc gì cần bàn, ông vội vàng đứng dậy, chợt nhìn thấy một người phụ nữ theo sau Diệp Sầm đi vào.
“Đây là…”
“Tôi là mẹ của hai đứa nó, tôi…”
Khương Huệ còn chưa dứt lời đã bị Diệp Lệnh Úy ngắt ngang: “Hiệu trưởng, thầy cho bọn em mượn phòng họp nhỏ một xíu được không ạ? Bọn em có chuyện cần nói với vị phu nhân này.”
Hiệu trưởng cũng mang máng thấy có gì đó sai sai, lập tức đồng ý.
Cửa đóng lại, Diệp Lệnh Úy thay đổi vẻ mặt ngoan ngoãn khi nãy.
Cậu dựa vào lưng ghế, nói bằng giọng lười biếng: “Có gì thì nói lẹ lên, tôi còn phải về kiếm tiền.”
Diệp Sầm chau mày: “Em kiếm tiền gì?”
“Em đẹp mà, em kiếm tiền nhờ nhan sắc đó.” Diệp Lệnh Úy nói hiên ngang.
Khương Huệ giơ tay lên: “Ngại quá, mẹ phải ngắt lời hai đứa một chút.
Hôm nay mẹ tới đây tìm mấy đứa định nói một chuyện, đó là nghĩa vụ dưỡng lão của mấy đứa đối với mẹ.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
Mấy năm nay Khương Huệ rất biết chăm sóc nhan sắc nên trông không ra được bà ta đã năm mươi tuổi.
Hôm nay bà ta mặc một cái áo bành tô lông dê màu mơ nhạt, mặc màu nhạt càng khiến bà ta trông trẻ tuổi hơn.
Cho nên khi bà ta nói ra hai chữ dưỡng lão, Diệp Sầm còn đơ ra một chốc.
“Dựa theo quy định, hiện giờ mẹ đã đến tuổi về hưu.
Nhưng các con biết đó, mấy năm nay mẹ không còn đi làm nữa, cho nên chắc chắn sẽ không có lương hưu.
Đương nhiên, mẹ có mua bảo hiểm dưỡng lão cho mình, nhưng đây là nghĩa vụ của các con phải làm.” Tốc độ nói của Khương Huệ chậm rãi, giọng điệu dịu dàng ấm áp, dù đang làm hành vi vô liêm sỉ là tìm đứa con bị mình bỏ rơi mười mấy năm, suýt nữa còn bị bà ta hại chết để đòi tiền, nhưng nghe ra vẫn khó mà thấy phản cảm.
Nhưng trước mặt bà ta là Diệp Lệnh Úy và Diệp Sầm, bọn họ không giống với người khác.
Diệp Lệnh Úy nằm nhoài ra bàn cười cợt: “Tôi không có tiền đâu, lấy đâu ra tiền để nuôi bà Khương chứ.
Còn nữa, tôi đã trưởng thành đâu.”
Khương Huệ siết chặt hai tay đặt lên mặt bàn, bày ra tư thế muốn đàm phán: “Vậy còn A Sầm?”
Diệp Sầm sầm mặt, giọng anh nghe rất lạnh lùng: “Bà muốn bao nhiêu tiền?”
“Mỗi tháng 5 triệu.” Khương Huệ nói.
Ngón tay của Diệp Sầm khẽ run.
Diệp Lệnh Úy ngồi cùng bên với anh nên thấy rất rõ ràng.
Cậu biết anh cả của cậu đang rất khó chịu.
Anh cả được Khương Huệ và Diệp Phong Miện nuôi đến năm mười sáu tuổi, anh từng được Khương Huệ yêu thương chăm sóc, cho nên hiện tại anh là người thất vọng nhất, khó lòng vượt qua nổi nhất.
Cậu thấy Diệp Sầm hé miệng, khỏi đoán cũng biết anh định đồng ý.
Diệp Lệnh Úy cướp lời trước, nhìn Khương Huệ: “Bà Khương này, bộ bà không thấy xấu hổ à? Bà vứt bỏ mặc kệ bọn tôi sống chết ra sao, giờ lại mò tới đòi tiền anh cả tôi, chả lẽ chú Phí không đưa tiền cho bà? Không đủ hả?”
Khương Huệ: “Sao con biết Phí Thương đưa tiền cho mẹ?”
“Con trai ông ấy là người yêu của tôi.” Diệp Lệnh Úy nói: “Chú Phí hào phóng, hẳn là số tiền cho bà rất lớn, mới đó đã hết rồi à?”
“Anh cả tôi kiếm tiền cũng cực khổ vậy, bà há miệng ra là đòi một tháng 5 triệu, một tháng tôi chỉ được cho có 1800 thôi.”
Diệp Sầm bị em trai mình tố cáo chỉ được cho có 1800: “…”
Từ trước đến nay Khương Huệ luôn rất tao nhã, thường xuyên tiếp xúc với giới thượng lưu nên tấm da dối trá kia đã hợp thành một thể với bà ta, cho nên bà ta không thể đỡ nổi sự chất vấn liên thanh như súng máy của Diệp Lệnh Úy.
“Nếu bà từng nuôi tôi và anh hai thật, thì bà đòi tiền tôi cũng không nói gì.” Diệp Lệnh Úy đếm từng tội của Khương Huệ.
“Lúc mang thai anh cả bà uống thuốc, mang thai anh hai bà cũng uống, đến lúc mang thai tôi bà vẫn uống.
Cuối cùng, bà hại tôi vừa sinh ra đã là con ma bệnh.”
Khương Huệ cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt bà ta.
“Lúc ba tôi mới qua đời chưa được một năm, bà đã chạy theo người bạn thân nhất của ba, bà khiến cho quan hệ giữa hai nhà tan nát.”
“Bà chưa từng quan tâm xem bọn tôi có đói không, có lạnh không…” Diệp Lệnh Úy hất cằm, nói thong thả: “Lúc trước tôi nói với bà rồi, nếu có một ngày chú Phí không cần bà nữa, thì bà đừng đến tìm tôi.
Bà đâu có điếc, bà cho rằng tôi đang đùa với bà đấy à?”
“Nếu hôm nay bà không đụng phải tôi, chắc chắn mỗi tháng bà sẽ có được 5 triệu.
Nhưng nay bà gặp phải tôi rồi, để tôi nói cho bà biết, 5 triệu hả, mơ đi.” Diệp Lệnh Úy nói rất đanh thép, vẻ mặt lạnh lẽo.
Khương Huệ giương mắt lên, tỏ ra không thể tin nổi: “Dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn là mẹ của mấy đứa!”
“Bà từng nuôi anh cả, còn tôi và anh hai không có người mẹ như bà.” Diệp Lệnh Úy gõ ngón tay lên bàn: “Vầy đi, 5 triệu chia làm ba phần.
Nếu bà chưa từng chăm sóc tôi và anh hai, mỗi phần là 1.66 triệu, khỏi tính số lẻ ngoài sau đi.
Bà chỉ được lấy một phần của anh cả thôi, cũng chính là 1.66 triệu đó, nhưng bà mới nuôi anh cả tới năm mười sáu tuổi, vậy 1.66 triệu này phải chia ra nữa, chia làm mười tám phần, bà lấy được mười sáu phần, tức là 1.47 triệu, làm tròn xuống là 1 triệu.”
Mặt của Khương Huệ trở nên tái nhợt, vậy mà Diệp Lệnh Úy vẫn còn đếm ngón tay.
“Bà nuôi anh hai ba năm, theo quy tắc làm tròn thì tính là chưa từng nuôi.” Diệp Lệnh Úy nhíu mày: “Bà Khương, bà thấy đúng không?”
“Vậy mẹ sinh các con ra, tại sao không tính vào?”
“Bọn tôi có xin bà sinh ra à? Bà sinh xong còn vứt bỏ bọn tôi.” Diệp Lệnh Úy lập tức đốp chát lại: “Nói thế, bà hại tôi bị bệnh tim, tiền thuốc thang bà phải trả cho tôi.”
Diệp Lệnh Úy nhìn Diệp Sầm, Diệp Sầm vẫn tỏ vẻ dung túng cậu: “Từ lúc kiểm tra ra bệnh tim đến giờ, mỗi tháng em út phải chi ra 200 nghìn, một lần mời chuyên gia hội chẩn 200 nghìn, mời chuyên gia nước ngoài 500 nghìn, lần trước làm phẫu thuật hết 3 triệu.
Sau này phải đi kiểm tra định kỳ theo năm hết 200 nghìn, cộng với phí ăn uống…”
“Đủ rồi.” Khương Huệ tức đến run rẩy: “Nuôi mẹ là nghĩa vụ của mấy đứa!”
“Bà Khương.” Giọng của Diệp Lệnh Úy lạnh lùng, không hề có sự giỡn hớt nữa: “Tôi nói rồi, mỗi tháng 1 triệu.”
Khương Huệ không nhìn cậu mà nhìn Diệp Sầm: “Con cũng nghĩ vậy sao?”
Diệp Sầm không như thế đâu, bà ta từng nuôi nấng Diệp Sầm.
Chỉ 5 triệu mà thôi, chút tiền này chả thấm vào đâu với nhà họ Diệp, đối với Diệp Sầm cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt rớm lệ của Khương Huệ, Diệp Sầm lạnh lùng nói: “1 triệu đủ cho sinh hoạt sung túc của bà Khương rồi.
Nếu mời luật sư, một tháng bà chỉ được nhận 1800 mà thôi.”
Lại là 1800.
Diệp Lệnh Úy không kìm nổi nên bật cười khanh khách.
Hết chương 75..