Sau Khi Xuyên Sách Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo


Edit: Đại Manh
Trong phòng khô ráo ấm áp, Ôn Chỉ rót cho cậu một chén trà nóng.
Kết cấu của tách trà là lạnh và cứng, ngay cả khi chạm tay vào cũng sẽ không cảm thấy nóng.
Bạch Thính Tuyền cẩn thận nâng chén trà, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Thính Tuyết phong quanh năm tuyết đọng, gió nhiều, là Tuế Lam có chút không hiểu chuyện, tiểu viện kia của con, nó cũng không tận tâm tu sửa." Ôn Chỉ ngồi lại vào bàn, sau đó nâng lên một đôi mắt như sao nhìn cậu: "Thính Tuyền, ngày mai sư thúc Mậu Hoằng con sẽ phái một ít đệ tử ngoại môn tới giúp con sửa chữa phòng ốc, có yêu cầu gì, con có thể nói với bọn họ.

"
Bạch Thính Tuyền biết Ôn Chỉ đã dung túng cậu đến mức lớn nhất, ý nghĩ của Tuế Lam kia nhất định là đại biểu cho đại bộ phận đệ tử Lang Kiếm tông, cậu không thèm để ý những thứ này, cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu cậu xuyên sách đến đây, như vậy nhất định ở thế giới ban đầu cậu đã chết, không thể trở về mà ở cái thế giới cậu chưa bao giờ trải qua thoải mái sống ngàn tám trăm năm cũng là lựa chọn không tồi.
Bạch Thính Tuyền đương nhiên sẽ không giở trò trước mặt Ôn Chỉ, cậu nhẹ giọng nói cảm ơn, sau lại mở miệng hỏi: "Sư tôn, hôm nay Tuế Lam tiền bối cùng con nói chuyện, nói con còn cần cùng những đệ tử trải qua sơ khảo tiến vào tông môn cùng trải qua khảo hạch, việc này..."
Ôn Chỉ gật đầu: "Đúng là có việc này.

"
Nghênh đón ánh mắt khó hiểu của Bạch Thính Tuyền, Ôn Chỉ nói: "Quy định của Lang Kiếm tông không thể phá hư, đệ tử nếu muốn tiến vào tông môn, nhất định phải trải qua hai vòng, khảo hạch cùng song tuyển, một cái cũng không thể thiếu, con là do ta mang về Lang Kiếm tông, cũng chẳng qua là được thông qua vòng thứ hai mà thôi.

"
Bạch Thính Tuyền đại khái hiểu được ý của Ôn Chỉ, chỉ là ngày hôm nay cậu mệt không chịu nổi, ôm cái gối nhỏ của mình, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng lúc càng dính lại vào.
Cậu bĩu môi thì thầm cũng thuận theo nghi vấn đáy lòng mình nói: "Vậy nếu con không thông qua khảo hạch này thì sẽ như thế nào? "
Đầu Bạch Thính Tuyền đã mê man, cái gì cũng nghe không rõ ràng, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Bạch Thính Tuyền nghe được bên tai truyền đến một tiếng thở dài không thể làm gì được.
Như có một giọng nói mơ hồ nói: "Sẽ không đâu."
Bạch Thính Tuyền đột nhiên thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Chỉ.
Lại thấy sắc mặt Ôn Chỉ lạnh nhạt giống như chưa từng nói cái gì.

Ôn Chỉ ung dung chỉ vào nhuyễn tháp: "Nếu không chịu nổi, trước tiên đi qua nghỉ ngơi đi."
Bạch Thính Tuyền đáp ứng nhưng căn bản không có ý muốn động.

"Sư tôn còn chưa nghỉ ngơi, đệ tử sao dám lười biếng."
Lời nói của cậu tuy rằng khí phách nhưng thanh âm mềm nhũn, ngữ điệu chậm rãi, âm cuối mềm nhũn, không có khí lực gì, làm cho người ta không chút hoài nghi một giây sau cậu có thể ngủ ngay được.
Ôn Chỉ mím môi cầm hai quyển điển tịch kiếm đạo cơ sở giao cho Bạch Thính Tuyền rồi thấp giọng nói: "Vậy thì xem những thứ này trước đi."
Bạch Thính Tuyền trong lòng vui vẻ, đắc ý tiếp nhận hai quyển sách này.
Cậu đến đây một chuyến, tìm một cái chăn ấm áp ấm áp ngủ là giả, muốn ở trong phòng Ôn Chỉ hạ Thiết m quyết là thật.
Cậu ngược lại muốn xem một chút, vị sư tôn này của cậu với tư cách là người đứng đầu chính đạo, ngày thường đến tột cùng sẽ cùng người khác đàm luận chuyện đồ đệ tiện nghi này như thế nào.
Cậu cũng nghĩ, nếu cậu không làm chuyện gì thương tổn Ôn Chỉ, hơn nữa ở thế giới này mình được sống tự do tự tại, việc đầu tiên chính là thoát khỏi cái lồng giam này chạy ra ngoài.
Thoát khỏi Ma tông, cũng thoát khỏi Lang Kiếm tông, sống cuộc thuộc về mình.
Hai quyển điển tịch trước mắt này là vật không thể nào tốt hơn.
Thiết m quyết đính kèm ở trên vừa không dễ dàng bị phát hiện, lại có thể quang minh chính đại xuất hiện trong phòng Ôn Chỉ, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Bạch Thính Tuyền vẻ mặt thản nhiên.
Người của Ma tông không phải là am hiểu loại chuyện đường ngang ngõ tắt này sao?
Sau khi hạ Thiết m quyết, Bạch Thính Tuyền giống như buông xuống một chuyện lớn, mí mắt lập tức dính lại vào nhau, những chữ nhỏ tí trước mắt đều bay loạn lên, cho đến cuối cùng, cậu mệt đến nghiêng đầu, đè lên điển tịch, trực tiếp ngã xuống trên giường mềm mại ấm áp.
Trước mặt Ôn Chỉ, cậu triệt để lười biếng.

Bạch Thính Tuyền tỉnh lại trong phòng không còn ai, cậu nằm trong phòng ấm áp, trên người đắp chăn, ngủ trên nhuyễn tháp duy nhất trong phòng.
Phòng của Ôn Chỉ ấm áp khô ráo lại có Ôn Chỉ gia tăng linh lực làm cho cả người thoải mái hơn.
Đây là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi.

Cái phòng ngoài kia nhỏ bé đơn sơ không thích hợp để người ngủ.
Nhưng kỳ quái, cậu nhớ rõ tối hôm qua cậu ngồi ở gian ngoài, sao lại vào đây được nhỉ?
Tuy rằng loại kiếm đạo bậc thầy như Ôn Chỉ đã không cần ngủ, nhưng bóng đêm thâm trầm, Ôn Chỉ đem chỗ duy nhất mình có thể nghỉ ngơi nhường cho Bạch Thính Tuyền còn hắn thì ở đâu?
Bạch Thính Tuyền đột nhiên đứng dậy vẫn không quên hạ Thiết m quyết ở góc phòng sau đó rời khỏi phòng Ôn Chỉ.
Cậu trở lại tiểu viện của mình, quả nhiên, một đám đệ tử ngoại môn đã bắt đầu công tác sửa chữa phòng ốc.

Mậu Hoằng đứng ở một bên giống như đang chờ cậu.
Bạch Thính Tuyền đi qua chào hỏi Mậu Hoằng.
Mậu Hoằng cười: "Thính Tuyền, sư tôn ngươi thật sự là thương ngươi, sáng sớm đã gọi ta dậy, muốn ta phái người sửa nhà cho ngươi, ngươi xem bên trong muốn làm như thế nào thì nhớ nói với bọn họ.

"
Bạch Thính Tuyền trong lòng hiểu rõ, biết lúc này không thể hồ nháo, liền nói chút thứ mình muốn, cuối cùng lại mỉm cười nói: "Giường trước tiên không cần đổi, chúng ta chờ Tuế Lam tiền bối.

"
Lời này khiến cho Mậu Hoằng bật cười một tiếng "phụt haha".
Cười xong hắn mới nhớ tới chính sự: "Đúng rồi Thính Tuyền, ngày mai là nghi thức khảo hạch đệ tử nhập tông, khảo hạch lần này chỉ sợ sẽ loại hơn nửa đệ tử tham gia khảo hạch, sau đó tông môn sẽ đưa bọn họ về, khảo hạch lần này rất quan trọng, Thính Tuyền, ngươi phải để ý, đừng để sư tôn ngươi vất vả một chuyến."
Bạch Thính Tuyền gập đầu: "Thính Tuyền nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.

"
Mậu Hoằng đem một cái lệnh bài màu xanh nhạt đưa cho Bạch Thính Tuyền: "Sáng mai giờ mão ba khắc đến Dương Loan phong, cái lệnh bài này là thứ chứng minh thân phận của ngươi, đừng làm mất đấy."
Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu, nhìn Mậu Hoằng, trầm giọng nói cảm ơn.
Mậu Hoằng là một người tốt bụng dễ ở chung, trong nguyên tác cũng không có thù địch gì, là tiểu sư đệ được sủng ái nhất trong thế hệ của Ôn Chỉ, chỉ là sau khi Ôn Chỉ chết, tính tình hắn đại biến, gây thù chuốc oán vô số, không quá mấy năm chết trong một trận tranh đấu đoạt bảo.

Trước khi hắn chết thường nhắc tới muốn nhanh chóng đi bồi sư huynh của hắn, chết cũng phải cùng sư huynh của hắn nằm chung một chỗ.
Thế nhân đã làm theo mong muốn của hắn.
Bạch Thính Tuyền giấu đi cảm xúc trong mắt, khom người hành lễ.
Mậu Hoằng giống như mới nhớ tới cái gì đó, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ rồi nói: "Sư tôn ngươi sáng sớm thần thần bí bí nhét cho ta để ta giao cho ngươi, bôi bên ngoài trị bệnh mẩn ngứa, huynh ấy nhiều lần dặn dò ta đừng có quên, sao huynh ấy không tự mình giao cho ngươi, thật là khó hiểu.

"

Bạch Thính Tuyền nắm chặt bình sứ, liên tục nói rất nhiều tiếng cảm ơn, tâm tình trong mắt biến hóa cực nhanh nhưng trong nháy mắt liền ổn định lại.
Nếu không phải hai thân hình ẩn nấp phía sau thời khắc giám thị sự tồn tại của đệ tử là cậu nhắc nhở, cậu cơ hồ bị Ôn Chỉ cùng Mầu Hoằng lừa gạt rồi.
Hai người này, muốn làm cho cậu buông lỏng cảnh giác.
-
Đệ tử ngoại môn mặc dù tư chất không bằng đệ tử nội môn nhưng bọn họ vẫn sẽ điều khiển một chút linh khí đơn giản, dù vậy hiệu suất của bọn họ cũng vô cùng cao, trong vòng một ngày đã đem tòa tiểu viện của Bạch Thính Tuyền tu sửa như mới.
Ngôi nhà mới ấm áp và khô ráo, Bạch Thính Tuyền thoải mái ngủ cả đêm.
Hôm sau đến giờ mão cậu mang theo lệnh bài đến Dương Loan phong chờ khảo hạch bắt đầu.
Bởi vì tướng mạo xuất chúng, cậu vừa mới xuất hiện ở Dương Loan phong, đoàn người đột nhiên yên lặng.
Các đệ tử tranh nhau chào hỏi cậu, ngay cả những đệ tử quản lý phụ trách duy trì trật tự cũng gật đầu với Bạch Thính Tuyền.
Trong lúc nhất thời, Bạch Thính Tuyền hấp dẫn đủ loại ánh mắt cùng hâm mộ.
Trở thành trung tâm đám đông.
Có một tiểu đệ tử giòn giã đáp lời cậu: "Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ, có thể cho ta biết sư tôn yêu thích của ngươi không?"
Bạch Thính Tuyền nở nụ cười: "Ta là Bạch Thính Tuyền, về phần sư tôn yêu thích...!Nếu có tiền bối coi trọng ta vậy đều là vinh hạnh của ta.

"
Tiểu đệ tử kính nể nhìn cậu: "Ta là Ngụy Huân, ta muốn làm đệ tử của Phượng Minh Quân."
Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày.
Phượng Minh Quân Mậu Hoằng, mặc dù là tiểu sư đệ được sủng ái nhất nhưng làm đệ tử của hắn cũng không nhất định có thể được trọng dụng.
Bạch Thính Tuyền tò mò hỏi: "Vì sao ngươi muốn bái Phượng Minh Quân làm sư phụ? "
Ngụy Huân cẩn thận nhìn bốn phía, hạ thấp thanh âm: "Bởi vì ta nghe nói, làm đệ tử Phượng Minh Quân là thanh nhàn nhất, hơn nữa Phượng Minh Quân không có...!dáng vẻ kiêu ngạo, tính tình tốt nhất.

"
Bạch Thính Tuyền làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như thế."
Hai người bọn họ vừa nói chuyện với nhau, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, chỉ thấy một thiếu niên không chút bận tâm đến người khác, tùy ý khuếch tán linh lực của mình, xung quanh có đệ tử bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bị linh lực này hất tung.
Đệ tử bị hất giận không dám nói còn phải cố nén tức giận nói một tiếng: "Lợi hại."
Đệ tử chung quanh nhao nhao vỗ tay cổ vũ, Bạch Thính Tuyền ẩn trong đám người, đôi mắt trong trẻo làm cho cậu với đám người xấu xa này không hợp nhau.
"Đây là ai vậy?"
Ngụy Huân ghé vào bên tai cậu nói: "Lý Vấn Thanh, trong nhà có quyền có tiền, từ nhỏ đã mời cao nhân chỉ điểm cho hắn, tu luyện Chính Cương lục bá đạo ngang ngược, hiện giờ đã có thể dẫn linh nhập thể, trong chúng ta hắn là người có hy vọng vươn lên vị trí đầu bảng nhất."

Bạch Thính Tuyền nhẹ giọng cười, Lý Vấn Thanh, một tên pháo hôi, thường xuyên chửi bới nhân vật thụ chính trong nguyên tác, sau đó bởi vì đụng phải điểm mấu chốt của nhân vật chính, bị tiêu diệt.
Chết thảm.
Bạch Thính Tuyền lập tức mất đi hứng thú, trong tiếng cổ vũ lấy lòng, trầm mặc như tuyết trên cành cây.
Lý Vấn Thanh càn rỡ cười to: "Còn có ai, căn bản không ai dám cùng ta đánh một trận, đã như vậy Thương Lãng Quân chỉ có thể là sư tôn của ta, các người đừng nghĩ tới.

"
Cái tên không có mắt nhìn người bên cạnh nói: "Nhưng ta nghe nói năm nay Thương Lãng Quân đã dẫn một vị đệ tử trở về, y đã không thu đồ đệ nữa."
Lý Vấn Thanh nặng nề ném kiếm xuống đất: "Dẫn đệ tử trở về? Đệ tử đó là ai! Nếu là ở đây, có can đảm thì đứng ra đánh một trận với ta, nếu không không xứng làm đệ tử của Thương Lãng Quân, nhanh chóng đi ra cho ta!"
Bạch Thính Tuyền cảm thấy người này rất nhàm chán, thầm nghĩ cách xa hắn một chút, miễn cho bị dính vào đầu óc ngớ ngẩn.
Nhưng lại nghe được đệ tử gây chuyện kia nói: "Ta còn nghe nói, đệ tử kia là dư nghiệt của Ma tông, nếu muốn lật đổ hắn làm đệ tử của Thương Lãng Quân chẳng phải rất dễ dàng sao."
Ánh mắt Lý Vấn Thanh chợt sáng lên trong chớp mắt.
Hắn hưng phấn nói: "Đã như vậy, dư nghiệt ma tông kia ở đâu? "
Bạch Thính Tuyền nghe xong liền cảm thấy đau đầu, xoay người đưa lệnh bài chứng minh thân phận cho đệ tử bên kia kiểm tra thân phận.

Lại không nghĩ tới, đệ tử kia sau khi thấy rõ gương mặt của Bạch Thính Tuyền, hơi có chút sững sờ, đỏ mặt, ngượng ngùng hướng cậu nở nụ cười, sau đó luống cuống tay chân tiếp nhận lệnh bài của Bạch Thính Tuyền kiểm tra
"Tên?"
"Bạch Thính Tuyền."
"Người phương nào?"
Bạch Thính Tuyền hơi sững sờ.
Sau đó nhếch môi nói: "Núi Nguy Trúc.

"
Trong nháy mắt, toàn bộ Dương Loan phong tựa như bị thanh lý, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.
—------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật không khéo, chính là ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận