Sau khi xuyên sách tôi bỗng nhiên có chồng

tiếng chuông ầm ĩ nháy mắt biến mất.
 
Tô Duyệt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Giang Từ, người này dễ dỗ thế cơ á?
 
trong lòng Tô Duyệt có điểm mừng thầm.
 
cánh tay béo của Giang Hạo Duyên túm chặt vạt áo mình, mắt to vừa sợ hãi lại là kinh ngạc mà nhìn Tô Duyệt, thỉnh thoảng còn hít hít mũi.
 
“Ba ba?” nhóc ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía Giang Từ.
 
“Không cần.” Giang Từ ngữ khí lãnh đạm.
 
“Như thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn tìm người phụ nữ khác hầu hạ, chiếu cố anh à?” Tô Duyệt tới gần, thấp giọng nói: “ Tôi không muốn Tiểu Hạo Hạo bị ngược đãi lần thứ hai nữa đâu.”
 
“ hơn nữa, chuyện vừa rồi, anh không phải lựa chọn tin tưởng tôi sao? Có thể thấy được nhân phẩm tôi ở trong lòng của anh vẫn là không tồi.”
 
môi mỏng Giang Từ khẽ nhếch, hơi mang chút trào phúng, “ tôi không phải tin tưởng nhân phẩm của cô, mà là cô ta thanh âm hoảng loạn,nói chuyện câu trước đá câu sau , hiển nhiên là đang nói dối.”
 
Người mù thường sẽ cảm ứng nhanh nhạy hơn là người bình thường, anh ta lại là một người xuất sắc, nên rất dễ dàng nhận ra được trong thanh âm Hà Hiểu Thấm chứa đựng sự hoảng loạn, tốc độ nói chuyện thì nhanh, chột dạ muốn che lấp hành động bằng lời nói dối, mà Tô Duyệt, bởi vì không làm gì khuất tất nên thực trấn định.

 
Tô Duyệt trừng lớn mắt, anh đây là dựa vào thính giác để phân biệt ai đang nói dối? Mà không phải bởi vì tin tưởng cô sao?
 
“vậy vừa rồi khi tôi nói sẽ chiếu cố anh, thì anh đã hết giận.” Tô Duyệt rầu rĩ mà nhìn Giang Từ, “ Tôi thấy được, anh không có tức giận.”
 
Cũng không biết có phải Giang Từ luôn ở trong nhà hay không mà màu da thực thực, lúc này anh đang nhíu mày, bên mặt không có vết sẹo thần sắc có điểm trào phúng, lại có chút lười biếng, người khác đều nói Giang Từ bị hủy dung bộ dáng lại xấu lại ghê tởm, Tô Duyệt lại cảm thấy anh cũng không đến nỗi nào.
 
“ cô cho rằng, người như vậy đáng để tôi tức giận hay sao?”
 
Được rồi, là cô tự mình đa tình.
 
Buổi chiều, ánh mặt trời có chút mãnh liệt, thời tiết như vậy thích hợp nhất là nằm ở trên giường nghỉ trưa. Tô Duyệt từ trên sô pha ngồi dậy, quản gia đã mang đến mười mấy công nhân, đang ở trong viện chờ.
 
“Hôm nay trước tiên đem hao trong hoa viên đều nhổ bỏ đi, một đóa cũng không thể dư lại.” Tô Duyệt đứng ở dưới bóng cây nói với quản gia.
 
“được, thiếu phu nhân còn gì muốn phân phó không?”
 
Tô Duyệt nhìn về phía xích đu cũ kỹ trên mặt cỏ, Giang Hạo Duyên thường xuyên đem Rau Thơm đặt ở bên trên, cố hết sức mà đẩy. Cô suy nghĩ một chút, “kiểm tra xích đu kia xem nó còn an toàn hay không, sau đó tô một tầng sơn mới, màu sắc à......ừm… sơn màu lam nhạt đi.”
 
“ tôi liền phân phó phía dưới đi làm đây ạ.” Quản gia ở Giang gia làm việc hơn phân nửa đời, ông ta rõ ràng biết Giang Từ đại thiếu gia là một người thế nào, cho dù hiện tại Giang Từ là một con hổ mất đi sơn lâm nhưng thái độ của ông vẫn như cũ không có thay đổi, ngay cả đối xử với Tô Duyệt cũng là thái độ kính cẩn.
 
“Vất vả cho ngài rồi, Trương thúc.”
 
“Đây là bổn phận của tôi, thưa Tô thiếu phu nhân.”
 
Tô Duyệt bàn giao công việc xong, cô đi tới chỗ Giang Hạo Duyên, an tĩnh đứng ở một bên nhìn bé giúp Rau Thơm chơi xích đu.
 
Giang Hạo Duyên ngẩng đầu, thấy là Tô Duyệt thì bé nhấp nhấp miệng nhỏ, xoay người, dùng bóng lưng nhỏ bé đối diện với cô, cự tuyệt giao lưu.
 
Mụ phù thủy tới.
 
Tô Duyệt cười cười, không có nói gì.
 

Một hồi lâu sau, tiểu gia hỏa không nhịn được mà ngẩng đầu nhỏ, nghi hoặc mà nhìn Tô Duyệt, đôi mắt ngơ ngác lập tức liền nhìn thấy khóe miệng đang mỉm cười của Tô Duyệt.
 
Giang Hạo Duyên ngẩn người, khuôn mặt nhỏ có vẻ ngốc nghếch dị thường.
 
“Muốn cô ôm con lên, giúp con chơi xích đu không?” Tô Duyệt mở miệng.
 
Đôi mắt Giang Hạo Duyên nháy mắt trở nên lấp lánh, bên trong tràn ngập khát vọng. Nhưng mà giây tiếp theo lại cảnh giác sợ hãi mà nhìn Tô Duyệt, bé dẩu miệng nhỏ, đem Rau Thơm từ trên xích đu ôm xuống dưới, thân thể nhỏ nhắn bạch bạch mà rời đi.
 
Hạo Hạo muốn chơi, nhưng là phải nhịn xuống!
 
Hừ, bé không tin mụ phù thủy lại tốt bụng như vậy.
 
Buổi tối, tắm rửa xong, Tô Duyệt ngồi ở trên sô pha, nhìn Giang Từ ở trước tủ tìm kiếm quần áo, trước kia đều là có người giúp anh chuẩn bị tốt, hiện tại hộ công không còn nữa, hắn chỉ có thể tự mình động thủ.
 
Một hồi lâu sau, sắc mặt Giang Từ càng ngày càng khó coi.
 
“không phải cô nói cô là vợ tôi, muốn làm tròn trách nhiệm của người vợ sao?” Giang Từ mở miệng nói với Tô Duyệt.
 
“ Tôi nhớ rõ, anh hôm nay cự tuyệt tôi.” Tô Duyệt lười biếng mà nằm ở trên sô pha, vui vẻ thưởng thức thần sắc Giang Từ nghẹn khuất, hắn hôm nay chính là trực tiếp cự tuyệt đề nghị của cô, “ Anh hiện tại xem như là đang thỉnh cầu tôi sao?”
 
Giang Từ không nói tiếng nào, lấy khăn tắm, sờ soạng đi về phía toilet.
 
Tô Duyệt bĩu môi, dù sao đầu cô cũng không đau, cũng không nghe được tiếng chuông, đại biểu anh không có tức giận, cô chờ hắn chủ động mở miệng cầu trợ giúp, miễn cho lại tự mình đa tình, còn bị hắn trào phúng. Tô Duyệt sờ sờ bụng mình, không biết có phải ảo giác hay không, thịt trên bụng giống như ít đi một chút?

 
Tô Duyệt híp híp mắt, đứng dậy đo lại cân nặng.
 
Ngày hôm qua cô chân là phải hơn 150 cân, lúc nhìn thấy con số ấy quả thực như là một phát đạn bắng thẳng vào tim. Trước kia, cô vẫn luôn bảo trì ở 90 cân, còn bị chê là gầy, không ngờ xuyên qua đây lại béo như vậy.
 
( 10 cân ở TQ bằng 5kg ở VN, tức là Tô Duyệt hiện tại nặng hơn 75kg còn trước khi xuyên sách là 40kg nhé )
 
Này vẫn là lần đầu cô có trọng lượng tận ba con số.
 
Tô Duyệt hít sâu một hơi, sau đó bước lên cân. Giây tiếp theo, cô mở to hai mắt nhìn, so với ngày hôm qua nhẹ hơn khoảng năm cân!
 
Nguyên lai cô thật sự gầy đi, chứ không phải là ảo giác.
 
Tô Duyệt vừa vui vẻ lại nghi hoặc, tuy rằng hôm nay cô ăn uống đều thực thanh đạm, sức ăn cũng rất ít, nhưng tuyệt đối không có khả năng một ngày giảm được gần năm cân!
 
Cái cân này không phải là hỏng rồi đấy chứ?
 
Tô Duyệt nhịn không được lại sờ sờ thịt chỗ bụng, tính toán ngày mai lại tìm một cái cân khác để cân lại vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận