Sau lời tỏ tình cuồng nhiệt, Cố Viễn nhịn không nổi nữa, sau khi con ngươi run lên thì sắc mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng.
Thật tuyệt vời! Đường Miên Miên thầm nghĩ, chỉ thế thôi mà cũng đủ để xử lí tên tra nam này!
Lúc này đã đến lúc trả cho anh ta một bóng lưng duyên dáng rồi!
Đường Miên Miên đứng dậy một cách tao nhã nhưng lại quên mất mắt cá chân đang sưng tấy, cơn đau xé lòng ập đến, cô không thể đứng vững mà lao về phía trước, may mắn Cố Viễn đang đứng trước mặt cô nên mới không bị ngã xuống đất.
Chỉ là bản năng của tên này không giúp cô mà thôi! Mà lùi về sau một bước, khiến cơ thể mất đi trọng tâm cô ngã xuống, cả khuôn mặt đập luôn vào háng Cố Viễn!
Thế mà! Lại rất lớn!
Tuy đang mềm, nhưng vẫn có thể cảm giác được côn thịt thô to, Đường Miên Miên chà chà mặt vào, muôn cảm nhận lại một chút, không sai, là đúng như vậy.
Thế mà lại… Thật sự rất lớn!
Thoạt nhìn anh ta không cao lớn bằng Tống Trình nhưng thứ đồ chơi này cũng không hề nhỏ hơn Tống Trình!
Khuôn mặt đẹp trai như vậy, dáng người tốt như vậy, dương vật lớn như vậy, gia thế tốt thế này, thật đúng là có lời cho bánh bèo Ôn Hiểu Nhược kia.
Đường Miên Miên chậc lưỡi, có hơi tiếc nuối.
Khoảnh khắc ngước lên nhìn Cố Viễn, chỗ ở háng đang từ từ nâng lên của người đàn ông, khuôn mặt tối sầm, đều lọt vào mắt cô.
Đường Miên Miên khó tin nhìn từ trên xuống dưới vài lần, trước khi kịp ngạc nhiên tại sao Cố Viễn lại có thể cương dễ thế, đã bị anh ta hất một cái khiến cô ngã sấp xuống đất, sau đó mau chóng bỏ đi.
Vâng, đó là một cú hất từ trên xuống chứ không phải đá ngã lăn!
Anh ta dùng chân đẩy cái thân của cô ra với vẻ mặt ghê tởm, mang vẻ mặt u ám đi lên lầu.
Nghĩ kỹ thì nam chính cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám rồi, anh ta đã vì Ôn Hiểu Nhược mà giữ thân như ngọc gần mười năm, nên lửa dục đã tràn đầy, chỉ cọ đại vài cái là đã cứng cũng là điều bình thường.
Còn lại bị Đường Miên Miên mà anh ta ghét nhất cọ đến cứng, do đó thẹn quá hóa giận cũng bình thường thôi.
Điều duy nhất đáng để nghĩ chính là, mắt cá chân đang bị bong gân của cô, phải đi như nào để lên phòng ngủ đây?
Trong tình huống vừa rồi, cô cảm thấy dù có hét đến bể giọng, Cố Viễn cũng sẽ không xuống giúp cô.
Sau khi nhìn quanh, thấy không có ai nhìn, Đường Miên Miên đau lòng chết đi được!
Thôi bò đại vậy, dù sao cũng không có ai nhìn!
Đường Miên Miên nằm trên mặt đất, nhấc chân bị thương lên, dùng đầu gối cố gắng dùng sức, dùng tư thế nhục nhã từ từ bò về phía cầu thang.
Vừa bò vừa thầm mắng Cố Viễn là kẻ máu lạnh vô tâm, biết vợ mới cưới bị bong gân mắt cá chân nhưng chả ân cần chút nào, bế cô lên lầu rồi tức giận tiếp cũng được.
Mà lại để vợ mới cưới, trong ngày kết hôn đầu tiên, bò khắp phòng tân hôn!