Đôi mắt đảo quanh vài lần, nhưng khi còn chưa nghĩ cái cớ gì thì Tống Trình đột nhiên dừng lại, cô và Cố Viễn đều đập vào lưng ghế trước.
"Tổng giám đốc Cố, tới rồi ạ!"
Tống Trình quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đường Miên Miên và Cố Viễn đang hoảng sợ, như không mắc bất kỳ sai sót nào trong việc lái xe, lẽ ra phải lo lắng hoảng sợ như vậy.
Mà Cố Viễn cũng không có tức giận như Đường Miên Miên tưởng tượng, chỉ lạnh mặt mắng một câu: "Lái xe cho cẩn thận vào!"
"Vâng! Thưa tổng giám đốc Cố!"
Tống Trình cũng là khách khí có thừa, nhưng lại không đủ tôn trọng.
Cổng sắt hoành tráng phía trước từ từ mở ra, xe chậm rãi tiến vào sân, chuyện cắm sừng vừa rồi bị Tống Trình cắt ngang, Cố Viễn cũng không truy cứu nữa, Đường Miên Miên lặng lẽ thở phào.
Khi xe dừng lại, Cố Viễn xuống xe trước, cửa xe đóng ầm một tiếng, khiến thân hình mảnh dẻ của Đường Miên Miên rung lên.
Thằng chó này!
Dù cùng cô đi về nhà lại mặt đó! Nhưng với bộ mặt dữ tợn và lạnh lùng này, làm sao cô có mặt mũi gì ở nhà mẹ đẻ đây?
Tốt xấu gì hai người cũng phải giả vờ yêu nhau chứ!
Đường Miên Miên vội vàng mở cửa xuống xe, sốt ruột đuổi theo anh ta, không ngờ người mới cúi người xuống xe.
Thì mông đã bị một bàn tay to bóp nhẹ một cái, khi quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tống Trình xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, với nụ cười bỉ ổi trên môi.
"Hôm nay em nợ anh một ân tình đó, đừng quên trả!"
Người đàn ông này thực sự là một tên không sợ trời không sợ đất! Ở địa bàn nhà họ Đường, chồng cô chỉ cách hai bước chân, anh ta lại dám sàm sỡ cô!
Đường Miên Miên bực bội muốn lao ra nhưng lại không dám, đành phải tức giận đẩy anh ra, bước nhanh đuổi kịp Cố Viễn.
Trước khi vào sảnh lớn nhà họ Đường, cô đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Viễn, nhẹ nhàng tựa vào người anh ta, trên môi nở nụ cười hạnh phúc, giả vờ ra vẻ thân mật và yêu thương.
"Buông ra!" Cố Viễn chán ghét muốn đẩy ra.
Lập tức thấy Đường Miên Miên đi cà nhắc nhón chân ghé sát vào tai anh ta, dịu dàng nói: "Cho chút thể diện đi, lúc đến nhà anh tôi cũng sẽ hợp tác với anh, chúng ta đã lớn thế rồi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng.
"
Đường Miên Miên thổi hơi như lan như ngọc vào tai anh ta, hơi thở ấm áp ở vành tai anh xua tan cơn giận, mang đến cảm giác tê tê ngứa, khiến lòng anh ta rối bời.
Cố Viễn cau mày và dùng bàn tay to lớn đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sát gần của cô ra một cách không thương tiếc.
"Tránh xa tôi chút đi!"
Giọng anh ta lạnh lùng nhưng cuối cùng không tránh được vòng tay đang siết chặt của cô.
Hai người coi như đã hiểu ý nhau, ra vẻ vợ chồng thắm thiết rồi bước vào sảnh lớn nhà họ Đường.
Lúc này, người phụ nữ có khuôn mặt tươi cười ra chào đón, trang điểm kỹ càng, quần áo đoan trang, ngoại hình trông vẫn quyến rũ, đã đọc hết cuốn truyện nên Đường Miên Miên có thể dễ dàng đoán được bà là mẹ kế của mình.