Giang Thi Ý cười quyến rũ, cũng tiện tay kéo cái khăn lụa đang che trước ngực Đường Miên Miên ra.
“Dáng người cậu đẹp như vậy sao phải che!”
Trong phòng để quần áo của nguyên chủ đa phần là váy bó sát, không phải loại cổ chữ V khoét sâu thì lại khoét cạn, ngoài ra thì là loại hở lưng, dù mặc cái nào ra ngoài cũng khó khiến người ta không chú ý đến bộ ngực kinh người của cô.
Thế nên cô phải tìm cái khăn lụa phủ thêm bên ngoài.
“Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là Cố Viễn đã lạnh nhạt với cậu, tớ đã bảo rồi mà, cậu có làm đủ kiểu để gả cho anh ta cũng vô dụng thôi.
Anh ta không yêu cậu mà chỉ thích Ôn Hiểu Nhược thôi, tớ nghĩ cậu cũng hiểu rõ đúng không? Tớ bảo này Miên Miên, chỉ cần cậu mở rộng trái tim thì có đầy trai đẹp xếp hàng cho cậu chọn!”
Quả nhiên, khăn lụa vừa bị Giang Thi Ý giật xuống một lát, dáng người có lồi có lõm được chiếc váy bó sát phác họa thành đường cong hoàn mỹ nhanh chóng thu hút được rất nhiều ánh mắt nóng rực của đám đàn ông trong quán bar.
Đường Miên Miên bị người ta nhìn chằm chằm đến mức luống cuống chân tay.
“Cậu nhìn sang hướng mười giờ đi, có một người đàn ông được lắm.
Mặc dù không đẹp trai kinh người nhưng lại vô cùng hoang dã, mà phụ nữ thích anh ta không ít đâu nhé, có câu được đến tay không thì phải xem sức quyến rũ của cô chủ Đường thế nào nha!”
Nhìn theo hướng ngón tay Giang Thi Ý, Đường Miên Miên tò mò nhìn người đàn ông mà cô ấy vừa miêu tả.
Khá quen mắt...!Đã từng gặp ở đâu nhỉ?
Rõ ràng sau khi xuyên qua cô cũng không nhìn thấy nhiều người lắm mà? Đường Miên Miên đáng giá từ đầu đến chân người đàn ông, cẩn thận lục soát trong trí nhớ một lượt.
Tống Trình?
Là anh à?
Đường Miên Miên vô cùng kinh ngạc, lúc này, Tống Trình đang được đám phụ nữ xinh đẹp vây quanh trông khác hẳn với con người trong lúc làm việc.
Anh đang mặc một cái áo sơ mi đen, tạo ra cảm giác như một tên lưu manh vô lại, cổ áo mở rộng để lộ cơ ngực chắc khỏe, mái tóc chải ngược ra sau kết hợp với khí chất hoang dã của anh lại càng thu hút ánh mắt người khác trong cái nơi xa hoa trụy lạc này.
Đường Miên Miên còn đang kinh ngạc không thôi thì ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Tống Trình chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Hít một hơi thuốc, người đàn ông dập tắt điếu thuốc rồi đẩy mấy người phụ nữ đang vờn quanh mình ra, đi thẳng về phía Đường Miên Miên.
Nhất thời, Đường Miên Miên vô cùng sợ hãi, chân tay luống cuống không biết nên trốn chỗ nào.
“Sao vậy? Miên Miên, anh ta đến đây tìm cậu à? Tớ đã bảo mà, cô chủ Đường của chúng ta chỉ cần phát tán sự quyến rũ ra thì làm gì có tên đàn ông nào thoát được khỏi bàn tay cậu.”
Lúc Giang Thi Ý còn đang líu lo, Đường Miên Miên đã hốt hoảng xoay người tựa vào quầy bar, trong lòng thầm cầu nguyện Tống Trình sẽ không nhìn thấy cô vì ánh sáng mờ ảo trong đây.