“Đừng nói nữa, mau ngậm miệng!”
“Cậu không muốn cho tớ nói…”
Giang Thi Ý nói đến đây thì người đàn ông đã đi đến trước mặt hai người, quen thuộc vòng tay qua vòng eo thon thả của Đường Miên Miên, nhẹ nhàng siết lại, ôm cô gái đang ngồi trên ghế cao vào lòng mình.
Mặt Đường Miên Miên chạm lên lồng ngực rắn chắc của Tống Trình, cảm giác nóng hổi và cứng rắn dán lên mặt cô tạo ra một cảm giác rất kỳ quái.
“Không ngờ cô chủ Đường cũng đến chỗ này đấy…” Người đàn ông khom người dán sát vào tai cô, cất giọng chế nhạo, không biết vô tình hay cố ý mà đôi môi anh ta lại ngậm lấy vành tai cô rồi mút nhẹ một cái.
Cảm giác tê dại như bị điện giật khiến Đường Miên Miên lập tức ngồi thẳng dậy, muốn kéo dài khoảng cách với anh ta.
“Tôi đến đây tìm bạn!” Đường Miên Miên vừa giải thích vừa chỉ vào Giang Thi Ý bên cạnh.
Tống Trình khẽ gật đầu với Giang Thi Ý, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt cô gái trong lòng.
Mặc dù Giang Thi Ý không biết mối quan hệ của hai người nhưng có lẽ cũng đoán được một chút, mà người mẫu nam vừa nãy còn chưa khiến cô ấy thỏa mãn, thế là không thèm chào hỏi với Đường Miên Miên mà đã tự giác rút lui.
“Bạn của em đi rồi, cô chủ Đường, có phải em cũng nên đi không?”
Bàn tay Tống Trình đặt sau lưng cô bắt đầu vuốt ve không kiêng dè, bây giờ vẫn đang ở trước công chúng mà anh ta đã làm càn như vậy rồi, nếu cô theo anh ta về chẳng phải giống như đưa dê vào miệng cọp sao?
Đường Miên Miên cười gượng, nói: “À, gì nhỉ? Tôi tự đi được.
”
“Anh đưa em đi.
” Thái độ của Tống Trình rất cứng rắn.
Đường Miên Miên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông bế từ trên ghế cao xuống rồi nhanh chân rời đi.
“Đừng mà! Anh mau thả tôi xuống đi!” Đường Miên Miên giãy giụa.
Hình như mọi người trong quán bar đã quá quen thuộc với hình ảnh này nên hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc, Tống Trình bế Đường Miên Miên đang giãy giụa không ngừng đi xuyên qua đám người nhưng lại không thu hút được ánh mắt khó hiểu của bất kỳ ai.
Đường Miên Miên bất lực nhìn Tống Trình quẹo trái rẽ phải, bế cô đến một nơi hẻo lánh khá tối tăm, xung quanh đen như mực, chỉ có ánh đèn mờ mờ phát ra trên đỉnh đầu.
“Chẳng phải anh bảo đưa tôi về sao? Đây là đâu?”
Hai chân vừa chạm đất, cô còn chưa đứng vững đã bị Tống Trình ép lên vách tường.
Anh tiện tay đóng cánh cửa sắt lại, để Đường Miên hiểu rõ đây là một không gian kín.
Ở chỗ này, dù cô có hét lên nói mình bị hiếp dâm thì người ta cũng chỉ nghĩ là tình thú thôi.
“Tất nhiên là đưa em đến thế giới cực lạc.
” Lúc này, đôi tay thô ráp của Tống Trình đã mò vào dưới váy Đường Miên Miên.
Làn váy bị tung lên, bàn tay to lớn của anh dán lên cặp đùi thon dài mềm mại của cô rồi từ từ di chuyển lên trên, dừng lại trên mông cô.