Nhưng cô nào đoán được, Tống Trình lại nở nụ cười xấu xa rồi cởi thắt lưng ra, trong ánh mắt hoảng loạn của Đường Miên Miên, anh trói đôi tay cô lại, giơ lên trên đỉnh đầu rồi đặt sau cái cổ.
Thế thì cô có giãy giụa ra sao thì đôi tay vẫn không tránh thoát, đồng thời cũng không thể ngăn cản được anh!
“Tống Trình! Anh điên rồi! Anh mau thả tôi ra!”
“Tôi là Đường Miên Miên! Cô chủ nhà họ Đường, anh đối xử với tôi thế này, anh đã nghĩ tới kết cục của mình chưa?”
Tống Trình ngồi xổm người xuống không nhanh không chậm, mặc kệ Đường Miên Miên đang chửi rủa mà cởi quần lót của cô ra, váy dài cũng bị anh thắt nút ở bên hông, giờ phút này toàn bộ đôi chân và nơi riêng tư của cô đã lộ ra ngoài.
Cảm thấy ngại ngùng theo bản năng, cô muốn khép chân lại nhưng lại bị đôi tay to lớn của người đàn ông ngăn lại, càng bị tách rộng ra.
“Không phải là em không dám đụng đến anh à?” Người đàn ông nở nụ cười xấu xa với Đường Miên Miên.
Chỉ một câu đã khiến cô câm nín, cô nhiều lần buông tha Tống Trình nên bây giờ mới khiến anh to gan thế này.
Nhưng cô chỉ không làm mà thôi, nào có không dám chứ!
“Ngoan nào, anh sẽ khiến em sung sướng.
”
Bàn tay lớn của người đàn ông vỗ vỗ bờ mông nhỏ của Đường Miên Miên, đôi bàn khẽ vuốt ve cặp đùi và cái mông của cô, xúc cảm mịn màng, khiến Tống Trình ngẩn người một lúc lâu, sau đó anh trực tiếp mở miệng ngậm lấy toàn bộ bướm dâm của cô.
Đầu lưỡi thăm dò lối đi đã bị càn quấy trước đó, mép thịt bị anh bú mút trong miệng, nhất thời khoái cảm ập lên đầu, khiến Đường Miên Miên không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
“A… Ư… Đừng…”
Đầu lưỡi của Tống Trình rất nhanh nhẹn, đầu lưỡi quét qua là đã tìm được tất cả phần thịt mềm, nơi nào khiến cô có phản ứng lớn thì anh cuốn đầu lưỡi, chơi đùa tùy ý chỗ đó thật nhiều lần.
Rõ ràng là thứ mềm mại nhất trên cơ thể nhưng khi cuốn lại cứng rắn như được muôn vật thúc giục, sau khi bị đầu lưỡi của anh đâm chọt vài lần, cô hoàn toàn tan vỡ.
Cơ thể mềm mại như bãi nước xuân, dù có tựa vào vách tường thì thỉnh thoảng vẫn trượt xuống dưới, sau đó được bàn tay to lớn của Tống Trình nâng dậy.
Khoái cảm kích thích vô cùng, sớm đã khiến viên ngọc trai được bao trùm ở phía dưới nhô lên, phình to như hạt đậu đỏ.
Đầu lưỡi của Tống Trình mô phỏng tiết tấu giao phối, ra vào tùy ý trong lối đi của cô, lòng bàn tay đặt ở viên ngọc trai đang nhô lên của cô, xoa nhẹ xoa nặng, cảm giác từng đợt như có dòng điện chạy qua, từ lưng xông lên đại não, khiến cả người cô run rẩy.
“Ư… Không… Đừng mà…”
“A… Ư…”
Đường Miên Miên không biết phải gánh chịu khoái cảm xa lạ này như thế nào, cô chỉ có thể rên to trong bất lực.
“Ư… A… Dừng lại…”
“Xin anh mà… A…”
Cô nào biết được, từng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô rót vào tai đàn ông, chẳng khác nào một loại thuốc kích thích cả.