"Tổng giám đốc Cố! Bây giờ đã đi được chưa ạ?"
Tống Trình bỗng xuất hiện ở cửa phòng, phá tan sự yên lặng trong phòng.
"Đi thôi!"
Cố Viễn nhìn Đường Miên Miên một cái với tâm trạng phức tạp, rời khỏi mà không thèm nhìn lại, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa của Cố Viễn, lúc này Đường Miên Miên mới dám mở to miệng để thở.
Tống Trình nhếch miệng cười bước cà lơ phất lơ đến gần, cúi người gần sát với gò má của cô rồi nói: "Thế nào? Anh lại cứu em một lần nữa đấy!"
"Tên khốn này! Không phải do anh! " Đường Miên Miên đè thấp giọng, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ.
"Anh mau đi đi, đừng để anh ta nghi ngờ.
"
Khi Đường Miên Miên Miên xô đẩy Tống Trình, chăn mềm trên eo trượt xuống, bàn tay lớn của Tống Trình nắm lấy đôi tay nhỏ của Đường Miên Miên, giơ lên đỉnh đầu, còn mình thì chôn đầu trước ngực cô, ngậm mút đầu vú đã sưng đỏ một cách nhẹ nhàng.
"Anh! Ư! Đừng mà! "
Cảm giác tê dại xen lẫn chút cảm giác đau đớn, khiến hô hấp của Đường Miên Miên trở nên rối loạn, khi mở miệng chỉ phát ra toàn tiếng thở dốc.
Trong tình huống căng thẳng như vậy mà anh còn dám làm thế với cô, cô vừa gấp vừa sợ nhưng! Cơ thể lại không thể phản kháng lại, giữa chân có một dòng nước nóng tuôn ra.
Hai đầu vú bị người đàn ông mút tới mức ướt sũng thì anh mới thỏa mãn đứng dậy, bàn tay lớn thô ráp nhào nặn cặp vú đẫy đà trước ngực của người phụ nữ.
"Ngoài bướm dâm của em ra, anh thích nhất là cặp vú to trong này của em, chăm sóc cho tốt, khi anh từ Tấn Châu về thì sẽ ra sức chơi nó đấy.
"
Tống Trình vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của Đường Miên Miên, như không thấy ánh mắt đầy ai oán của cô, từ trong ngực lấy ra hai hộp thuốc ra.
"Thuốc giảm sưng, tối qua anh mất khống chế, làm sưng bướm dâm của em, sớm tối bôi một lần, ba ngày là sẽ không còn sưng nữa.
"
Lồng ngực Đường Miên Miên phập phồng, cô không bao giờ được tên đàn ông này lại thô tục như thế, giữa ban ngày ban mặt mà nói mấy lời thô tục như vậy, rõ ràng là cô rất ghét nhưng phía dưới lại co rút không chịu sự khống chế, tuôn ra một dòng dịch nóng nhỏ.
Trước khi rời khỏi, Tống Trình còn sờ cặp vú của Đường Miên Miên đầy lưu luyến, một lúc sau anh mới chịu rời khỏi.
"Tên khốn! Lưu manh! Vô sỉ!"
Sau khi người đàn ông rời khỏi, Đường Miên Miên mới cắn răng trách mắng.
Nhịp tim làm loạn ầm ầm, nói rõ ràng cho cô biết, dường như cô không quá ghét Tống Trình.
Anh cho cô một cảm giác, vừa nguy hiểm vừa mê người như cây thuốc phiện, muốn ngừng mà không được, biết rõ là không được lại dễ dàng đắm chìm vào bên trong.
Chắc là do cô độc thân từ bụng mẹ, chưa từng yêu đương bao giờ nên mới không thể chống cự được tình dục.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Đường Miên Miên tắm rửa một trận, cẩn thận kiểm tra cơ thể bị hai người đàn ông chà đạp vào tối qua, mép thịt sưng to, đụng một cái là đã cảm thấy tê dại và đau đớn, cặp vú trắng bị giày vò không còn một lành lặn.