Đường Miên Miên nói xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn chằm chằm Đường Đình Xuyên đầy đáng thương, chờ phản ứng của anh ta.
Người đàn ông bước từng bước tới gần, Đường Miên Miên lui ra sau trong vô thức, phần eo chống trên lan can thêm một lần nữa.
“Cô cảm thấy lừa tôi rất thú vị ư? Cô có biết, có rất nhiều phương pháp khiến một người biến mất không còn chút tung tích nào trên đời, băm nhỏ giống như miếng thịt lợn, cũng có thể dùng thuốc để biến tan thi thể, cô cảm thấy phương pháp nào mới là tiện lợi nhất?” Người đàn ông nheo mắt phượng lại, môi mỏng khép mở phun ra từng chữ, khiến Đường Miên Miên sợ vô cùng.
Trong bóng đêm, anh ta thay đổi sắc mặt lạnh lùng thường ngày, giờ phút này nét mặt chỉ còn lại sự nguy hiểm và đáng sợ.
Đường Miên Miên khóc như suối trào, lắc đầu xua tay, giọng nói nức nở: “Tôi không có lừa anh mà! Tôi thề là tôi cũng tên Đường Miên Miên, đúng là linh hồn tôi đã xuyên vào người của Đường Miên Miên!”
“Tôi không biết bản thân phải làm như thế nào anh mới tin! Nhưng tôi không có lừa anh thật mà! Những lời tôi nói đều là sự thật!”
“Huhuhu… Tôi không có lừa anh! Xin anh tin tôi!”
“Anh đừng giết tôi mà! Tôi vẫn chưa sống đủ mà, tôi không muốn trở thành miếng thịt băm đâu… Huhuhu… Xin anh đừng giết tôi mà…”
Đường Miên Miên càng nói càng sợ, không nhịn được mà bật khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, tay nhỏ nắm lấy áo ngủ của người đàn ông một cách bất lực, suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin anh ta rồi.
Người đàn ông cụp mắt nhìn bàn tay dính đầy nước mắt và nước mũi của người phụ nữ đang lau lên áo ngủ của anh ta.
“Im miệng! Cô ồn quá đấy!” Đường Đình Xuyên bất lực chỉ có thể kéo tay Đường Miên Miên ra, nhanh chân trở về phòng.
Đường Miên Miên cũng vội chạy theo, đôi mắt đẫm lệ, thút thít đứng cạnh người đàn ông trông đáng thương vô cùng, nhìn người đàn ông khoanh tay ngồi trên sô pha dò xét nhìn cô!
Ngốc như vậy! Cho dù cô nói có nói thật không thì Đường Đình Xuyên cũng kết luận, con nhỏ này không phải Đường Miên Miên.
Cho dù chuyện vô lý là cô gặp may đúng dịp xuyên vào người Đường Miên Miên thì cũng có lẽ cô đã giết Đường Miên Miên để thay thế cô ta!
Tóm lại là anh ta rất ghét Đường Miên Miên, chỉ mong cô ta đã thật sự biến mất, bây giờ cô nhóc ngốc nghếch này cũng không có chỗ đáng lo ngại.
“Làm đúng bổn phận của Đường Miên Miên! Đừng khiến người khác nghi ngờ!” Đường Đình Xuyên lạnh nhạt nói.
Ý của anh ta là không giết cô nữa ư? Còn giúp cô gạt người khác?
Đường Miên Miên lau nước mặt trên mặt, dò hỏi cẩn thận từng li từng tí: “Anh sẽ không nói cho người khác phải không? Ví dụ như Cố Viễn và ba?”
“Cô rất quan tâm những người này?”
Người đàn ông điều chỉnh lại tư thế, nhìn người phụ nữ trước mặt đầy thú vị.
Phủ trên người túi da của Đường Miên Miên nhưng lại có hai khí chất khác nhau, trong cặp mắt đào hoa không còn sự quyến rũ và xinh đẹp của ngày xưa mà thay vào đó là sự trong suốt, ngốc nghếch, xinh xắn.