Nghĩ kỹ thì trong tiểu thuyết, mỗi khi Đường Miên Miên xuất hiện, cô luôn trên một chiếc siêu xe có tài xế, việc cô không thể lái xe cũng là chuyện bình thường.
“Anh chờ tôi thay quần áo rồi đưa tôi đi ăn.
”
Sau khi lục lọi trong phòng thay đồ, Đường Miên Miên cuối cùng cũng tìm được một bộ nhìn ổn, một chiếc váy không quá lộng lẫy rồi khoác thêm áo khoác nỉ vào.
Ngồi trên xe, đối mặt với Tống Trình hỏi đi ăn ở đâu.
Đường Miên Miên đói đến váng đầu, buột miệng nói: “Malathang(*) đi.
”
(*)Malathang:một loại lẩu cay của Trung Quốc
"Malathang?! Cô chủ muốn ăn malathang hả?!" Đồng tử Tống Trình run rẩy.
Đường Miên Miên lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng dậy, từ từ nói thêm: "Ừm, chưa ăn bao giờ nên muốn thử xem, à đúng rồi, tài xế Tống đừng gọi tôi là cô chủ nữa, anh trông còn lớn hơn tôi, gọi tôi là Tiểu Đường hoặc Miên Miên đi, cứ gọi cô chủ tôi nghe kỳ kỳ mất tự nhiên lắm.
"
Dù sao tên này về sau cũng trở thành đại ca thế giới ngầm phía bắc Myanmar, cũng không phải là cá trong chậu, Đường Miên Miên nghĩ đối xử với anh ta việc khách khí lễ phép chút nói chung cũng không có hại gì.
Tống Trình không chút do dự, nói thẳng: "Vậy thì đừng gọi tôi là tài xế Tống nữa, tôi cũng nghe không quen, cô cứ gọi tên tôi là được.
"
"Tiểu Đường, nếu cô muốn ăn malathang thì tôi sẽ dẫn cô đến một nơi, mùi vị cực kỳ ngon! Nhưng chỗ đó chắc không thể sánh được mấy nhà hàng Michelin cô thường ăn.
"
Thấy Đường Miên Miên dễ chịu như vậy thì Tống Trình thả lỏng, một tay lấy ra điếu thuốc đưa lên miệng, rồi lấy bật lửa châm thuốc, sau khi hít sâu một hô thì kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay rồi tiếp tục giữ vô lăng lái xe.
Làn khói anh ta nhả ra khiến Đường Miên Miên ho khan, nhưng cũng không dám nói gì quá mức.
Chỉ cẩn thận cười cầu hoà: “Khói này hơi ngạt nhỉ…”
Bộ dạng hèn nhát như vậy, Đường Miên Miên tự thấy xấu hổ trước hình tượng nữ chính đường hoàng ương ngạnh độc đoán khiến người ta sợ hãi trước đó luôn!
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cuộc sống tốt đẹp như vậy, cô đương nhiên muốn sống tốt, không nên tìm đến cái chết!
Vừa dứt lời, cửa kính hai bên ghế sau hạ xuống, gió lạnh lùa vào.
Tống Trình thở ra vòng khói, nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, mở cửa sổ cho thông gió sẽ không bị ngạt thở.
"
Mái tóc dài bị gió lạnh thổi bay, quất vào mặt Đường Miên Miên, Tống Trình hút thuốc nhiều như nào thì lòng cô lạnh như đấy, mặt còn đau nữa chứ.
Nhưng khi Tống Trình quay lại thì cô phải lập tức nở cười lấy lòng với anh ta.
Khi đến quán Malatang, Đường Miên Miên đói đến mức ngực dính vào lưng, cũng bất chấp việc đang đóng vai thiên kim tiểu thư không nhiễm bụi trần, cầm kẹp tre rồi chạy nhanh đi chọn đồ ăn.
"Không cần rau mùi không cần tỏi, hơi cay.
"
Sau khi Đường Miên Miên đưa cho ông chủ, cô thực hiện một loạt động tác điêu luyện khiến Tống Trình ở phía sau trợn mắt há mồm.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tống Trình cởi áo vest, cũng tiện tay cúc cổ áo rồi hơi mở ra, cơ ngực rắn chắc của anh ta nửa che nửa hiện.
Không biết là đói hay là thèm, Đường Miên Miên không khỏi nuốt nước bọt.
"Cô không phải Đường Miên Miên.
"
Tống Thừa châm một điếu thuốc, khói bay mù mịt, anh ta nở nụ cười quyến rũ, từ từ nói ra những lời khiến đầu cô nổ tung.