Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi

Hóa ra hôm nay Tô Niệm Thanh mới trở về trường, đi ngang qua tòa nhà ban khoa học tự nhiên nên sẵn tới tìm bọn họ luôn, vừa lúc nói cho bọn họ rằng cậu ta muốn triển lãm tác phẩm cá nhân, tới lúc đó mời Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đến tham quan luôn.

"Bây giờ mới chuẩn bị thôi, chắc tháng sau mới tổ chức." Tô Niệm Thanh cười, "Tóm lại là sẽ khai triển trước kỳ thi nghệ thuật."

Lúc này Chử Duyên mới nhớ tới đúng thật là trong tiểu thuyết Tô Niệm Thanh có tổ chức một buổi triển lãm cá nhân vào năm lớp 12. Sau buổi triển lãm ấy, bản thân cậu ta cũng bắt đầu bộc lộ tài năng trong lĩnh vực nghệ thuật.

Nói đến thì Tô Niệm Thanh giỏi thật sự. Vốn dĩ cậu ta nghiên cứu theo hướng thuần nghệ thuật, sau đó lại đi học thiết kế thời trang, sau khi ra nước ngoài du học về thì mở một nhãn hiệu riêng, tốt nghiệp chưa được mấy năm mà đã là một nhà thiết kế thời trang vô cùng nổi tiếng rồi.

Trong đầu Chử Duyên lướt qua tuyến sự nghiệp của Tô Niệm Thanh, cậu đột nhiên nhớ tới trong buổi triển lãm cá nhân này của Tô Niệm Thanh, ánh trăng sáng đã ra nước ngoài Tống Dực Tu của cậu ta cũng lén trở về xem.

Chỉ là lúc ấy Tống Dực Tu nhìn thấy Tô Niệm Thanh ở bên Hoắc Kiệu, gã còn tưởng rằng Tô Niệm Thanh đã bắt đầu một tình yêu mới rồi nên đã rầu rĩ rời đi ngay...

Nghĩ đến đây, Chử Duyên không khỏi nhìn sang Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu đang nhíu mày. Hắn cứ cảm thấy mỗi lần Tô Niệm Thanh xuất hiện thì Chử Duyên sẽ trở nên rất kì lạ, điều này làm hắn thấy hơi bực bội.

Hắn không có biểu cảm gì mà nhìn Chử Duyên: "Nhìn tôi làm gì?"

Chử Duyên vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ cũng đâu thể nói suy nghĩ của cậu cho Hoắc Kiệu được.

Cậu nói với Tô Niệm Thanh: "Tớ sẽ đi, chúc buổi triển lãm cá nhân của cậu thành công tốt đẹp trước nhé!"

"Cảm ơn," Tô Niệm Thanh cười, rồi hỏi Hoắc Kiệu: "Hoắc Kiệu, cậu có đến không?"

Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đồng ý dưới ánh nhìn trông mong của Chử Duyên.

Chử Duyên nghĩ lại được đi chơi cùng Hoắc Kiệu rồi, nghĩ thế cậu lập tức cảm thấy vui vẻ.

Tô Niệm Thanh hứng thú nhìn thoáng qua hai người, rồi sau đó hỏi: "Các cậu tính đi đâu sao?"

"Ò," Chử Duyên ngoan ngoãn nói: "Tụi tớ muốn đi dạo."

Tô Niệm Thanh thấy ngoài ý muốn mà hơi nhướng mày, không biết khuôn viên trường có gì mà dạo.

Cậu ta nói: "Vậy cùng nhau đi xuống đi, tớ cũng muốn về lớp."

Ba người cùng xuống lầu, đột nhiên liền nghe thấy một trận tranh cãi.

Một giọng nói nam tính kích động lên tiếng: "Anh không đồng ý!"

Một giọng nữ khác vang lên: "Anh còn dám không đồng ý à? Người ngoại tình là anh!"

Nghe được âm thanh này, Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu nhìn nhau. Bọn họ đều nghe ra được đây là giọng nói của Du Mạn!

Tô Niệm Thanh hoài nghi mà nhìn xuống dưới, "Ai đang cãi nhau vậy?"

...

"Mạn Mạn, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu!" Đỗ Trọng Lâm vội vàng đáp lại Du Mạn.

"Không phải là không phải thế nào? Là anh không ngủ với học sinh của mình à?"

Du Mạn nhìn người đã ở bên mình từ hồi còn học đại học, cười châm chọc, "Đỗ Trọng Lâm, anh cũng thật là không biết xấu hổ. Anh thân là một giảng viên đại học, vậy mà còn lừa con gái nhà người ta lên giường cho được."

"Lừa gì mà lừa... Sao em lại nói khó nghe như vậy," Đỗ Trọng Lâm đỡ mắt kính, "Anh đã nói là lúc đó anh uống say, là do cô bé kia chủ động..."

Du Mạn nhắm mắt, chỉ vào cửa cầu thang, lạnh giọng hỏi: "Anh có cút đi được chưa?"

"Em bình tĩnh đã..."

Du Mạn cười lạnh một tiếng, "Anh không cút đi thì tôi kêu người tới đuổi anh đi."

Đỗ Trọng Lâm nhìn Du Mạn, trong mắt đầy vẻ khó tin, "Sao bây giờ em lại trở nên như vậy?"

Gã kéo tay Du Mạn, "Chúng ta đừng cãi nhau được có được không, em giúp anh chút đi, giúp anh giải thích với trường học. Nếu em không giúp anh thì anh sẽ tiêu đời mất. Em nhẫn tâm nhìn nỗ lực bao nhiêu năm nay của anh đổ sông đổ biển hết sao!"

Đỗ Trọng Lâm rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật của gã. Du Mạn đó giờ yêu cái lịch sự nho nhã, yêu cái tài cao học rộng của gã, tới ngày hôm nay cô mới biết được hóa ra đó giờ mình không nhìn rõ con người của gã. Hóa ra Đỗ Trọng Lâm là một người ích kỷ, nhỏ mọn như vậy!

Du Mạn vừa cảm thấy ghê tởm vừa cảm thấy đau lòng. Cô hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Anh buông tôi ra!"

...

Sau khi nhận ra giọng nói của Du Mạn, Chử Duyên lập tức không biết phải làm sao. Cậu ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được rằng sẽ nghe thấy Du Mạn cãi nhau với người khác.

Ba người nhìn mặt nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi vã dưới lầu trở nên kịch liệt, sau đó là tiếng hét chói tai của Du Mạn kêu đối phương đừng đụng vào cô.

Hoắc Kiệu nhăn mày, sải đôi chân dài lập tức chạy xuống lầu dưới.

Chử Duyên cùng Tô Niệm Thanh vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của Hoắc Kiệu rất mau, hắn vừa xông ra là đã nắm lấy cổ áo của Đỗ Trọng Lâm rồi lôi gã kéo ra xa Du Mạn, sau đó hắn liền vung tay lên đấm một cái!

Du Mạn ngẩn người rồi mới thấy rõ là Hoắc Kiệu, vừa phản ứng lại được là cô đã vội nói: "Đừng đánh đừng đánh, Hoắc Kiệu em là học sinh đừng đánh nhau!"

Hoắc Kiệu lại mặc kệ. Biểu cảm trên mặt hắn rất lạnh lẽo, bắt lấy Đỗ Trọng Lâm đấm liên tục.

Đỗ Trọng Lâm phản kháng không được, bị nắm đấm của Hoắc Kiệu tiếp đón ngay thẳng mặt, cả mắt kính đều bị đấm văng ra. Trong cơn hoảng loạn, gã chỉ có thể đứt quãng mà uy hiếp: "Tôi... Tôi muốn báo nguy... Em..."

Chử Duyên cùng Tô Niệm Thanh cũng chạy tới.

Du Mạn nhìn thấy nhiều người như vậy thì lập tức há hốc mồm.

Chử Duyên vội vàng hỏi cô: "Cô ơi, cô có sao không ạ?"

Du Mạn không rảnh xấu hổ, cô sốt ruột nói: "Cô không sao, các em mau lại giữ chặt Hoắc Kiệu lại, đừng để em ấy đánh nữa, lớp 12 rồi mà còn bị xử phạt là toi!"

Bọn họ nhanh chóng ngăn cản Hoắc Kiệu lại, mặt mũi của Đỗ Trọng Lâm cũng đã bầm dập hết rồi.

Gã sờ soạng tìm mắt kính, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng không có mặt mũi mà nói tiếp chuyện của mình. Gã chỉ chỉ ngón tay vào mấy người bọn họ, "Mấy người, mấy người chờ đó!"

Hoắc Kiệu nhìn gã, tròng mắt đen láy giống như bị bóng tối bao trùm, giữa mặt mày còn có khí thế lạnh lùng tan không hết.

Đỗ Trọng Lâm bị hắn nhìn chằm chằm đến mức rùng mình, nhưng gã vẫn miễn cưỡng duy trì hình tượng của mình, ngoài mạnh trong yếu mà nhìn lại hắn.

Liền thấy nam sinh cao gầy khẽ cong môi, từng cọng lông mi dài đều như mũi nhọn.

Hoắc Kiệu hỏi gã: "Ông dám?"

Đỗ Trọng Lâm: "..."

Gã không biết Hoắc Kiệu có hậu đài gì, chỉ là bây giờ gã đang bị phiền phức vây quanh... vậy nên gã rén.

Cuối cùng Đỗ Trọng Lâm nhìn về phía Du Mạn, gần như là cầu xin mà nói: "Mạn Mạn, em suy nghĩ lại đi, tình cảm mấy năm nay của chúng ta..."

"Không cần suy nghĩ nữa."

Gã còn chưa nói xong thì đã bị Du Mạn ngắt ngang rồi. Du Mạn gom lại những sợi tóc rối vì cuộc tranh cãi vừa rồi, "Bây giờ tôi có thể nói cho anh nghe luôn, tôi sẽ không giúp anh."

Du Mạn đón nhận ánh mắt khó tin của Đỗ Trọng Lâm, cười lạnh nói: "Anh tự gieo gió gặt bão."

Đỗ Trọng Lâm hơi đứng không vững, gã hồn bay phách lạc mà đụng ngã thùng rác đặt trên hành lang, thùng rác lập tức đổ xuống, cả người Đỗ Trọng Lâm đều bị rác rơi trúng.

Những thứ rác ấy lăn lốc xuống dọc theo cầu thang. Chỉ trong giây lát, toàn bộ cầu thang đều chìm trong rác thải.

Chử Duyên: "..."

Hoắc Kiệu: "..."

Tô Niệm Thanh: "..."

Du Mạn: "..."

Đỗ Trọng Lâm ngồi dậy trong đống rác. Gã đau lòng muốn chết mà nhìn Du Mạn, nói: "Mạn Mạn, em thật là tàn nhẫn..."

Du Mạn: "..."

Đỗ Trọng Lâm rời đi, để lại một đống rác ở bậc thang.

Du Mạn nhìn mớ hỗn loạn xung quanh rồi thở dài một hơi.

Cô quay đầu lại nhìn ba người Chử Duyên, lúc vừa định nói điều gì đó thì đột nhiên bóng dáng của chủ nhiệm Từ xuất hiện ngay cửa cầu thang.

Chủ nhiệm Từ vừa đi đến cầu thang vừa buồn bực mà quay đầu nhìn lại xem, "Người vừa rồi bị ai đánh vậy nhỉ, sao mà cứ thấy quen quen..."

Sau đó ông ấy quay đầu lại muốn đi lên lầu, đập vào mắt là đống rác trải dài trên toàn bộ cầu thang, trông cực kỳ chướng mắt.

Chủ nhiệm Từ đứng hình, rồi tức sủi bọt mép: "Ai! Ai làm!"

Ông ấy đột nhiên ngước mắt lên, đối mặt với Du Mạn cùng ba đứa học sinh khác.

Chử Duyên: "..."

Hoắc Kiệu: "..."

Tô Niệm Thanh: "..."

Du Mạn: "..."

Chủ nhiệm Từ hô lên một tiếng, "Cô Du! Cô làm tốt lắm!"

Du Mạn: "Hả?"

Chỉ thấy chủ nhiệm Từ lấy tư thế nện bước hoặc dẫm lên hoặc né qua đống rác trên bậc thang với thân hình không phù hợp, bộp bộp đi lên.

"Là bọn họ làm đúng không!"

Chủ nhiệm Từ tức giận nói: "Bây giờ học sinh học không giỏi! Không quý trọng thành quả lao động của người khác thì thôi đi, ha! Lại còn quấy phá vệ sinh công cộng! Còn chơi với rác à!"

Ông ấu tức giận đến mức nặng nề mà thở hổn hển, chỉ vào ba người Chử Duyên nói: "Thầy sẽ phạt đám ranh các em, phạt nặng!"

Bọn Chử Duyên lập tức ngẩn người, không khỏi đều đồng lòng mà nhìn qua Du Mạn.

"Khụ khụ."

Du Mạn ho khan một tiếng, cố nén cười nói: "Vậy thì để bọn họ dọn sạch cầu thang là được rồi, dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn..."

Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng ngơ ngác của đám Chử Duyên, Du Mạn nói trong lòng, xin lỗi các em nha, cô đây cũng có sĩ diện mà, bị các em nghe chuyện trong nhà cô đây cũng xấu hổ lắm chớ bộ! Phải phạt một chút mới có thể trở về trạng thái tự nhiên được chớ!

"Tất nhiên là phải quét dọn sạch sẽ, ngoài ra còn phải..." Chủ nhiệm Từ nói.

Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Du Mạn, ba người Chử Duyên chỉ bị chủ nhiệm Từ bắt đi sửa soạn lại sách trong thư viện thôi.

Nhìn bóng lưng hai vị thầy cô rời đi, Tô Niệm Thanh chần chờ nói: "Cô Du của các cậu... Có phải hơi nham hiểm hay không?"

Chử Duyên cười, "Để tớ đi lấy chổi. Dù tụi mình không làm thì chủ nhiệm Từ cũng thấy ba đứa tụi mình ở đây rồi, kiểu gì ông ấy cũng kêu tụi mình quét dọn sạch sẽ mà thôi."

Không còn cách nào, học sinh ở trường học còn có thân phận cu li mà.

Chử Duyên nhớ rõ hồi còn lớp 10, nguyên thân còn phải dọn dẹp sân thể dục sau lễ hội nữa*.

*Chỗ này tui chém gió á, tại đọc QT đoạn đó hong hiểu, xin lỗi mọi người nha;-;

Cậu an ủi Tô Niệm Thanh cùng Hoắc Kiệu: "Tớ quét dọn rất mau, lát nữa xem tớ thể hiện đây!"

Hoắc Kiệu nghe vậy thì khẽ nhăn mày.

Chử Duyên về phòng học lấy đồ dùng dọn vệ sinh, Hoắc Kiệu cũng đi theo cậu.

Lúc lên lầu, Chử Duyên nhỏ giọng hỏi Hoắc Kiệu: "Hoắc Kiệu, tay cậu còn đau không?"

Cậu nói: "Hồi nãy tớ thấy cậu dùng nhiều lực đánh người kia lắm, tay cậu không sao chứ?"

Nãy giờ Hoắc Kiệu vẫn luôn bực bội, sau khi nghe Chử Duyên nói, hắn lại trở nên bình tĩnh lại một cách lạ thường.

Hắn nhìn thoáng qua Chử Duyên, Chử Duyên liền chớp mắt nhìn hắn.

Hoắc Kiệu khẽ tặc lưỡi một tiếng, "Không đau."

Chử Duyên vẫn không yên tâm, "Vậy cậu cho tớ nhìn thử đi."

Lúc đôi mắt như nai con của cậu nhìn người khác thì luôn trông rất là nghiêm túc.

Hoắc Kiệu không lay chuyển được cậu, hay nói cách khác là không muốn từ chối, thế nên hắn nhìn cho Chử Duyên nhìn tay của mình.

Chử Duyên cầm lấy tay hắn rồi nhìn thật kỹ, "Đỏ rồi này, thật sự không đau sao?"

Hoắc Kiệu không cảm thấy đau, ngược lại lúc Chử Duyên cầm lấy tay hắn thì hắn lại có một loại cảm giác dễ chịu nói không nên lời.

Hắn nhìn Chử Duyên, bỗng nhiên nói với cậu: "Cậu còn cầm hoài không buông như vậy thì tôi sẽ nghĩ là cậu muốn nắm tay tôi đấy."

Chử Duyên: "?"

Đỉnh đầu cậu nhảy ra một dấu chấm hỏi, theo bản năng mà buông tay Hoắc Kiệu ra, "Tớ không có."

Hoắc Kiệu mím môi dưới, hời hợt nói: "Đã nói là không đau rồi."

Chử Duyên chớp mắt, thế mới biết Hoắc Kiệu là không muốn để cậu phải lo lắng.

...

Bọn họ về phòng học cầm cây chổi với đồ hốt rác, sau đó ba người cùng đồng tâm hiệp lực quét dọn cầu thang sạch sẽ.

Vì để tránh cho thùng rác lại bị làm ngã, Chử Duyên còn định đổ rác bớt nữa.

Cậu cho rằng Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh sẽ không muốn làm việc này, không ngờ tới hai người đều nói muốn đi cùng cậu.

Thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt cậu, Tô Niệm Thanh bất đắc dĩ mà duỗi tay ra: "Dù sao thì cũng đã dơ rồi, làm một lần cho xong đi."

Hoắc Kiệu cũng không giải thích gì, chỉ nói với hai người: "Muốn làm thì nhanh lên."

Chử Duyên nhịn không được mà nở nụ cười.

Đổ rác xong, rồi trả thùng rác về chỗ cũ.

Bọn họ rửa tay ở cái bồn bên cạnh cái ao.

Sau đó liền chuẩn bị đi thư viện.

Thư viện của trường Trung học số 7 cách khu khoa học tự nhiên hơi xa, bình thường Chử Duyên rất ít đi.

Lần này bị phạt sửa sang lại sách báo, Chử Duyên lại có loại cảm giác đang trốn học.

Bởi vì đang là thời gian lên lớp nên trong thư viện có rất ít người, có mấy người thì cũng là bên lớp quốc tế với lớp nghệ thuật thôi.

Bọn Chử Duyên nói với quản lý là bọn họ bị phạt tới sửa soạn lại sách. Quản lí hình như cũng thường xuyên tiếp đãi những người như bọn hok, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ vươn tay ra chỉ một bên đại sảnh cho bọn họ.

"Mấy đứa sửa soạn lại kệ sách F1 – F6 bên kia là được. Giờ đang trong giờ học, phải trừ điểm mấy đứa học sinh các em thôi." Quản lý đẩy cuốn vở thường trực ra cho bọn họ, "Ghi tên lớp số định danh học sinh vô đây."

Chử Duyên: "..."

Đây là lần đầu tiên cậu bị phạt như vậy, không nghĩ tới cơ chế lại hoàn thiện như thế.

Bọn họ viết thông tin lên vở rồi nhẹ nhàng đi đến kệ sách được chỉ định.

Sách vở không quá bừa bộn, chỉ là có một số sách cần được phân loại lại theo tên sách mà thôi.

Công việc hơi tẻ nhạt, Tô Niệm Thanh làm được một lúc là đã mất kiên nhẫn rồi.

Cậu ra ngước lên nhìn hai người.

Chử Duyên hình như là làm cái gì cũng rất nghiêm túc.

Hồi nãy quét dọn cầu thang cũng vậy, một mình cậu làm vừa nhiều vừa mau.

Tô Niệm Thanh biết gia cảnh nhà cậu không tốt, cho nên cũng không thấy ngoài ý muốn.

Nhưng người làm cậu ta thấy ngoài ý muốn chính là Hoắc Kiệu. Cậu ta vốn cho rằng Hoắc Kiệu sẽ không kiên nhẫn nổi, hoặc là dứt khoát không làm gì hết.

Không nghĩ tới Hoắc Kiệu vẫn làm tiếp Chử Duyên, nên ngược lại trông cậu ta mới là đứa lười biếng nhất.

Bây giờ cũng vậy.

Chử Duyên muốn đặt mấy quyển sách cùng một loạt ở cạnh nhau, nhưng có một quyển bị người ta đặt tới tầng trên cùng của kệ sách, Chử Duyên với tới được, nhưng lại còn một chút mới lấy được nó.

Cậu ta còn chưa nói gì thì Hoắc Kiệu đã rất tự nhiên mà đi tới, lấy quyển sách xuống giúp Chử Duyên.

Chử Duyên nhận sách, vừa cười vừa nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Hoắc Kiệu, "Cảm ơn cậu nha."

Tô Niệm Thanh đột nhiên cảm thấy, dường như cậu ta đã từng thấy qua loại hình thức ở chung này của hai người rồi.

Trong lòng cậu ta nảy lên một cái. Cậu ta lui về phía sau, dựa vào bàn bên cạnh kệ sách.

Cái bàn chỗ này được đặt bên một khung cửa sổ pha lê sáng ngời, cửa sổ được mở ra, tấm rèm màu trắng nhẹ nhàng bị gió thổi đung đưa.

Tô Niệm Thanh vốn dĩ đã đẹp rồi. Bên ngoài cửa sổ có cây xanh cao lớn, cành lá xanh tươi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ pha lê đang mở, dừng trên mặt bàn gỗ thô, rèm cửa bằng lụa mỏng màu trắng mềm nhẹ hệt như lông chim. Tô Niệm Thanh tóc đen, da trắng, môi đỏ, đẹp như là người bước ra từ trong tranh.

Cậu ta mỉm cười, ý cười tràn đầy mà nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Hầy, thật sự không muốn suy xét làm bạn trai của tớ sao, Hoắc Kiệu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui