Chử Duyên phân vân giữa hai móc khóa hình chim cánh cụt và hình cá voi trắng một hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn cái móc khóa bông hình chú cá voi trắng mập mạp vô cùng đáng yêu.
Sau khi trả tiền xong, cậu vui vẻ đưa cho Hoắc Kiệu một cái trong số đó, đôi mắt sáng lấp lánh mà nói: "Tặng cậu nè, bạn trai."
Hoắc Kiệu khẽ cười, hắn xoa đầu Chử Duyên, "Cảm ơn."
Gần thủy cung có một trung tâm nua sắm, bọn họ cũng sẽ xem phim ở trong đó.
Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đi thang máy trong trung tâm mua sắm để kiếm đồ ăn trước.
Hai người bọn họ đều không thèm ăn gì.
Chử Duyên thấy một tiệm bánh pizza rất nổi tiếng, cậu liền quay sang hỏi Hoắc Kiệu, "Cậu muốn ăn pizza không?"
Hoắc Kiệu: "Cũng được."
Vì thế hai người liền đi vào tiệm bánh pizza đó.
Sau khi vào trong, Chử Duyên mới viết hóa ra tiệm này đang có hoạt động, mỗi người chỉ cần trả một số tiền nhất định thì đã có thể ăn rất nhiều món ngon rồi.
Chử Duyên kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy hôm nay thật là may mắn.
Cậu tranh trả tiền trước Hoắc Kiệu, sau đó lại cùng Hoắc Kiệu cầm thực đơn gọi món hai người muốn ăn.
Pizza, bò bít tết, mì ý, salad, súp, món ăn nhẹ, món tráng miệng và nước uống,... bày đầy cả một bàn, nhìn thôi cũng biết là rất ngon miệng.
Chử Duyên ăn thỏa mãn cả bụng.
Cậu vui vẻ nói với Hoắc Kiệu: "Đây là lần đầu tiên tớ ăn buffet giống như vậy đó."
Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên thỏa mãn giống như một chú mèo con, hắn khẽ nhướng mày.
"Cũng không biết là ai ăn ít như mèo con nữa ha." Hắn đùa.
Chử Duyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Cậu cười với Hoắc Kiệu, "Không phải là còn có cậu sao."
Với mấy món ăn no bụng, bọn họ chỉ gọi một phần. Chử Duyên và Hoắc Kiệu chia nhau ra ăn. Dù cậu có ăn không hết thì Hoắc Kiệu cũng có thể xử lý hết được.
Vậy nên hai người bọn họ đã xử lý đồ ăn sạch sẽ rất thuận lợi.
Chử Duyên càng nghĩ càng cảm thấy Hoắc Kiệu tốt quá.
Nếu chỉ có một mình cậu tới ăn, chắc chắn là cậu sẽ ăn không hết. Như vậy cậu sẽ không tham gia cái hoạt động buffet này đâu.
Nhưng khi ở cùng Hoắc Kiệu, giống như là cậu có thể làm tất cả, thậm chí vận may cũng trở nên rất tốt.
Lời nói của Chử Duyên kết hợp với giọng điệu của cậu khi lọt vào tai của Hoắc Kiệu giống như là đang làm nũng vậy.
Tuy Hoắc Kiệu chưa nói, nhưng thật ra hắn rất thích cảm giác được Chử Duyên ỷ lại này.
Hắn khẽ cười, "Ừm" một tiếng.
Hai người ăn cơm xong, nhìn đồng hồ mới phát hiện ra phim sắp chiếu rồi.
Bọn họ liền đi thang máy lên tầng sáu.
Vào những ngày đầu năm mới có rất nhiều phim điện ảnh, phim tình yêu, phim hài, phim hoạt hình,... Bọn họ đã mua vé trên mạng trước rồi, là một bộ phim lãng mạn dài hai tiếng.
Chử Duyên có một thói quen nhỏ khi đi xem phim chiếu rạp, đó chính là trước khi xem phim, cậu phải đi vệ sinh một lần để tránh việc lúc xem phim sẽ mắc.
Hoắc Kiệu nghe xong thì nói: "Đi chung đi."
Chử Duyên ngây người, không biết sao mà cảm thấy hơi lo lắng.
Cậu chưa bao giờ đi vệ sinh chung với Hoắc Kiệu.
Nghe tiếng Hoắc Kiệu kéo dây khóa quần, Chử Duyên vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn sang Hoắc Kiệu.
Cậu nhanh chóng giải quyết nỗi buồn trong sự thấp thỏm, hình như cậu còn nghe thấy Hoắc Kiệu cười khẽ nữa.
Chử Duyên không khỏi đỏ ửng hai tai.
Cậu đứng trước gương rửa tay, xịt chút xà bông rửa tay rồi nghiêm túc xoa đều hai tay mình.
Cậu thoáng nhìn thấy Hoắc Kiệu đang đi đến bên này qua gương.
Hoắc Kiệu đứng bên cạnh Chử Duyên, hứng nước từ vòi khiến cho bàn tay ướt nhẹp rồi nâng một tay lên xịt xà bông rửa tay.
Chử Duyên nhìn khớp xương tay vô cùng rõ ràng của Hoắc Kiệu.
Đôi tay kia dính nước, giọt nước trong suốt, tay hắn lại thon dài trông rất đẹp.
Chử Duyên đã rửa tay xong, bấy giờ cậu đứng bên cạnh nhìn Hoắc Kiệu thong thả rửa tay, vô thức nhìn không rời mắt.
Cho đến khi Hoắc Kiệu xé một miếng giấy vệ sinh, lau khô hết nước trên tay mình, Chử Duyên mới chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt anh tuấn của Hoắc Kiệu trong gương đang khẽ cười.
—— Hoắc Kiệu chạm mắt cậu qua gương.
Chử Duyên nghĩ tới chuyện vừa nãy mình nhìn chằm chằm tay Hoắc Kiệu đã bị Hoắc Kiệu nhìn thấy hết, cảm giác thẹn thùng lập tức dâng lên, cậu ngại ngùng mà sờ mũi mình.
Hoắc Kiệu nhướng mày, hắn ghé sát bên tai Chử Duyên, khẽ hỏi: "Dám nhìn tay tôi chăm chú đến thế mà không dám nhìn cái kia của tôi à?"
Theo âm thanh phát ra từ miệng hắn, hai tai Chử Duyên đều nóng lên.
Cậu trợn to mắt, thầm nghĩ hóa ra Hoắc Kiệu phát hiện, không phải... Sao Hoắc Kiệu có thể nói thẳng ra như vậy được chứ?
Không đàng hoàng chút nào!
Chử Duyên còn chưa nghĩ ra mình nên trả lời lại thế nào thì đã nghe thấy tiếng cười của Hoắc Kiệu.
"Hay là cậu nghĩ thứ đó không đẹp bằng tay của tôi?"
"!!!"
Cả mặt Chử Duyên như bị thiêu cháy.
Cậu nhìn dáo dác xung quanh, thấy không có ai chú ý đến chỗ này nên mới dám túm cổ áo kéo hắn lại rồi hôn lên môi Hoắc Kiệu một cái thật nhanh.
"Đừng nói gì nữa nha." Chử Duyên đỏ tai, nhỏ giọng nói.
Hoắc Kiệu xoa vành tai cậu, nhịn không được mà khẽ cười một tiếng.
-
Có rất nhiều cặp đôi tới rạp chiếu phim hẹn hò, thế nên rạp chiếu phim còn cố tình tạo ra một combo dành cho các cặp đang yêu nhau.
Hai ly nước và hai phần bắp rang vị dâu, ngay cả hộp đựng bắp rang cũng là màu hồng nhạt, bán rất đắc.
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên nhìn hộp bắp rang màu hồng trong tay người khác, hắn khẽ nhướng mày, "Muốn ăn không?"
Chử Duyên vội vàng lắc đầu, "Tớ thích bắp rang vị bơ hơn."
Thật ra cậu đã ăn tối no rồi, nhưng đi vào rạp chiếu phim thì vẫn nhịn không được muốn mua bắp rang ăn.
Chử Duyên kéo Hoắc Kiệu đến quầy, bọn họ mua hai ly nước với một phần bắp rang bơ cỡ lớn.
Bắp rang mới vừa được lấy ra nên vẫn còn nóng, có hương thơm ngọt ngào của bơ và đường trộn lẫn với nhau.
Chử Duyên nhịn không được mà bỏ một miếng bắp vào miệng, rồi sau đó thỏa mãn mà híp mắt lại, "Ngon quá!"
Cậu đút cho Hoắc Kiệu một miếng bắp.
Hoắc Kiệu há miệng ăn, hắn hơi nhíu mày, "Quá ngọt."
Hắn nhéo má Chử Duyên. Hắn nghĩ không ra tại sao Chử Duyên đã ngọt như vậy rồi mà cậu còn thích ăn đồ ngọt như vậy nữa.
Chử Duyên nghe vậy liền đưa cho Hoắc Kiệu ly Coca, "Uống Coca cho đỡ ngọt."
Hoắc Kiệu nhận lấy rồi uống một ngụm Coca. Hắn rũ mắt nghĩ thầm, vẫn ngọt.
Khi còn mười phút nữa là tới giờ chiếu phim, bọn họ bắt đầu đi soát vé.
Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đi đến chỗ xếp hàng soát vé.
Hai cô gái đứng trước họ hay quay đầu lại nhìn bọn họ.
Là ánh mắt tò mò, không có ác ý gì cả.
Nhưng điều đó vẫn làm Chử Duyên cảm thấy mất tự nhiên.
Cậu khó hiểu mà nghĩ, chẳng lẽ quan hệ giữa cậu và Hoắc Kiệu đã bị nhìn ra rồi sao?
Nhưng rõ ràng là cậu đã cố gắng để mình không có tiếp xúc thân mật nhiều quá rồi mà.
Chử Duyên nhịn không được mà ngước lên nhìn Hoắc Kiệu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình và Hoắc Kiệu rất hợp đôi hay sao?
Ý nghĩ này khiến cậu cảm thấy có hơi thích thích.
Hoắc Kiệu nhận ra tầm mắt của cậu. Hắn xoa đầu Chử Duyên, lạnh lùng ngước mắt lên nhìn.
Một cô gái đứng ở trước vừa lúc quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô nàng lập tức quay đầu lên.
Chử Duyên có hơi mắc cười.
Cũng may rất mau đã đến lượt bọn họ. Chử Duyên cất vé đã bị xé vào.
Bọn họ đi vào rạp số 7, đi thẳng đến hàng cuối cùng ——
Lúc mua vé xem phim, bọn họ đều ôm tâm tư nào đó mà chọn ghế ở hàng cuối cùng.
Phòng xem phim tối sầm, hình ảnh trên màn hình lớn hiện ra.
Dưới ánh đèn hơi mỏng, một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau —— Cảnh mở màn là một cảnh thân mật.
Chử Duyên bị hoảng sợ.
Âm thanh hôn môi nhau của đôi nam nữ trong phim truyền ra rất rõ ràng, giống như vang lên ngay bên tai vậy.
Chử Duyên lặng lẽ quay sang nhìn Hoắc Kiệu, chỉ thấy Hoắc Kiệu đang vô cảm nhìn màn hình.
Chử Duyên cắn nhẹ vào môi dưới, tay bỏ vài miếng bắp rang vào miệng.
Trong lòng cậu hoảng loạn mà nghĩ, Hoắc Kiệu có thích làm như vậy với người khác giới không?
Nghĩ như vậy, dường như bắp rang đã không còn ngọt nữa.
Cậu ăn bắp mà không biết mùi vị gì, lúc muốn lấy ly Coca thì lại đụng trúng tay của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nắm lấy tay cậu, hắn ghé sát vào tai Chử Duyên, khẽ hỏi: "Nghĩ gì nữa vậy?"
Chử Duyên mở to mắt, liền nhìn thấy mặt Hoắc Kiệu phóng to ngay trước mắt ——
Hoắc Kiệu hôn lên môi cậu một cái.
Trên môi Chử Duyên đều là vị ngọt thơm ngon của bắp rang bơ.
Tuy Hoắc Kiệu không thích đồ ngọt, nhưng hắn lại rất thích hương vị trên môi Chử Duyên.
Hắn lại hôn cậu lần nữa.
Những hương thơm ngon ngọt dính trên môi Chử Duyên trở nên ngọt ngào hơn nữa, cũng càng ngon miệng hơn nữa.
Chử Duyên mơ hồ mà bị Hoắc Kiệu hôn. Cậu không dám phát ra tí âm thanh nào, trong lòng còn thấy may vì bọn họ đã chọn hàng cuối cùng nữa.
Hai bên mép vừa hay không có ai ngồi, người xem ở phía trước cũng sẽ không quay đầu nhìn lại.
May quá.
Lúc ngước lên nhìn lại, cảnh thân mật đã qua, thậm chí đã qua đoạn nam nữ chính cãi nhau theo phụ đề của người dẫn chuyện rồi.
Bộ phim chính thức bắt đầu.
Một ngày nắng mùa xuân nọ, Vincent, nam chính của bộ phim, mặc quần yếm, đạp xe trên con đường nhỏ ở nông thôn.
Mỗi ngày hắn đều phải đạp xe đi mấy km để đi làm —— Công việc của hắn là đóng vai một tên hề.
Trước kia Vincent làm việc tại đoàn xiếc, nhưng bởi vì thu nhập không tốt lắm nên mùa đông năm trước đoàn xiếc ấy đã tuyên bố giải tán.
Hắn trải qua một khoảng thời gian cực khổ và tuyệt vọng, cuối cùng cũng tìm được công việc mới ở một quán bar.
Mỗi đêm Vincent sẽ lên sân khấu biểu diễn cho người ta xem. Có đôi khi màn trình diễn chỉ có năm phút, nhưng cũng có lúc tới tận mười phút.
—— So với màn ném bóng hài hước của hắn, khán giả ở quán bar rõ ràng thích xem nữ ca sĩ Keira cất tiếng ca hơn.
Vincent rất ghen tị với những tràng vỗ tay và những đóa hoa Keira nhận được từ khán giả. Vì cạnh tranh nên quan hệ giữa hắn và Keira cũng không tốt lắm.
Cho đến một lần hắn thấy Keira khi chưa trang điểm, thấy được mặt yếu đuối của cô dưới vẻ cường thế thường ngày.
Keira nỗ lực kiếm tiền bởi vì cô có một người cha là sâu rượu, suốt ngày không ngừng bóc lột tiền từ cô. Ngoài ra cô còn có một người mẹ mắc bệnh Alzheimer* cần chăm sóc.
*Bệnh Alzheimer’s: là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.
Vincent giúp đỡ Keira. Sau vài chuyện, hai người đã rơi vào lưới tình.
Keira luôn tự ti vì tàn nhang của mình, Vincent lại cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Hơn nữa Vincent cảm thấy mình cũng không tốt, thế mà Keira lại bằng lòng bao dung cho hắn.
Hai người cùng trải qua một khoảng thời gian tuy nghèo mà hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống ấy cũng không kéo dài, khoảng thời gian sau bọn họ thường xuyên cãi nhau hơn.
Cãi nhau đến mức chịu không nổi, hai người quyết định chia tay.
Biến cố luôn ập tới bất ngờ.
Keira có người theo đuổi mới, đẹp hơn Vincent, giàu hơn Vincent.
Một lần nọ, Vincent vì bảo vệ Keira mà đánh tên theo đuổi kia, cuối cùng phải chịu án tù.
Lần cuối cùng Keira tới thăm hắn, cô đã khóc rất nhiều.
Sau khi Vincent ra tù, mỗi tháng hắn luôn nhận được một số tiền.
Hắn nhìn thấy Keira trên TV đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, rốt cuộc hắn cũng từ bỏ ý định đi tìm Keira.
Vincent vẫn là một kẻ diễn vai hề, vẫn chỉ nhận được tiếng vỗ tay thưa thớt và vài đồng tiền boa.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Keira rạng rỡ trên màn hình TV, hắn luôn nở một nụ cười tươi.
Hắn gửi thư cho Keira, trong thư nói hi vọng Keira không để chuyện cũ trong lòng, cũng không cần phải gửi tiền tới nữa.
Cũng không biết Keira có nhận được hay không.
Có lẽ là không nhận được. Keira đã kết hôn sinh con, đã có gia đình mới.
Vincent không đụng vào tiền Keira gửi được. Hắn quyên góp số tiền kia cho mẹ của Keira ở viện duõng lão.
Trong suốt quãng đời còn lại, hắn giúp đỡ rất nhiều người, cũng cứu rỗi cả chính mình.
Cuối cùng hắn mang theo tình yêu dành cho Keira, yên tĩnh mà khép đôi mắt lại.
...
Chử Duyên không nghĩ tới bộ phim có cảnh thân mật ngay từ lúc đầu sẽ có một câu chuyện ấm áp mà đầy tiếc nuối như vậy.
Sau khi xem xong, đôi mắt cậu đều đỏ lên, nhịn không được mà nắm chặt tay Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu bị cậu nắm tay, hắn lấy tay khác vỗ vai cậu.
Trong tiếng nhạc kết thúc dịu êm, Chử Duyên nhìn Hoắc Kiệu với đôi mắt đỏ đục.
Cậu nói: "Hoắc Kiệu, tụi mình đừng cãi nhau nha."
Hoắc Kiệu nhìn cậu, mỉm cười, "Được, không cãi nhau đâu."
Chử Duyên nghĩ một lúc rồi lại nói: "Dù có cãi nhau thì cũng đừng chia tay nha."
Lúc này, Hoắc Kiệu vẫn nói "Được."
Chử Duyên mím môi, cậu gật đầu thật mạnh.
Hôm đó, Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên xem phim xong thì không vui lắm, hắn còn dẫn cậu đi gắp thú nhồi bông.
Chử Duyên ngốc lắm, ngay cả con thú nhồi bông cũng không gắp được.
Cậu có hơi hụt hẫng.
Nhưng Hoắc Kiệu lại rất lợi hại.
Hoắc Kiệu gắp cho cậu vài con thú nhồi bông, trong đó còn có con thú hình chim cánh cụt đội mũ nho nhỏ mà Chử Duyên rất thích.
Chử Duyên ôm thú bông mà Hoắc Kiệu gắp cho, cậu cười rất vui.
Cậu không biết rằng Hoắc Kiệu đã thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Dưới gương mặt bình tĩnh ấy của Hoắc Kiệu toàn là suy nghĩ ——
"Cũng may là dỗ được rồi."
...
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại thì cũng đã khuya rồi. Chử Duyên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để thú nhồi bông gắp được trong nhà Hoắc Kiệu.
Nhà cậu đã có Đại Bạch rồi, cũng không còn nhiều chỗ có thể để gấu bông.
Vừa lúc cậu cũng muốn đi đến nhà Hoắc Kiệu lấy cặp về, mà trong nhà Hoắc Kiệu cũng không có gấu bông gì cả, cậu có thể tiện đường để ở chỗ đó.
Hoắc Kiệu không từ chối, hắn cho phép Chử Duyên để gấu bông trong phòng sách của mình.
Nhìn bàn học hai người thường học cùng nhau có thêm mấy con thú nhồi bông dễ thương, đôi mắt Chử Duyên đều sáng hơn hẳn.
Cậu cười rồi hôn Hoắc Kiệu một cái, rồi lại ôm Hoắc Kiệu một hồi.
Sau đó mới quải cặp lên.
—— Tuy cậu cũng không muốn rời xa Hoắc Kiệu, nhưng giờ đã khuya rồi, cậu phải về nhà.
Hoắc Kiệu mặc áo khoác, gọi xe đến đưa Chử Duyên về đường Vĩnh Mậu.
Hai người đứng dưới tán cây mà nhìn nhau một hồi lâu, không ai muốn động đậy cả.
Hoắc Kiệu không khỏi cười một tiếng, hắn xoa đầu Chử Duyên.
Chử Duyên ngượng ngùng mà cười. Cậu vẫy tay với Hoắc Kiệu, rồi đi vào trong chung cư.
...
Mấy ngày kế tiếp, Chử Duyên rảnh một cái là đi tìm Hoắc Kiệu ngay.
Hai người thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi, nhưng đa phần đều cùng nhau học.
Dưới cường độ học cao, khi chưa nghỉ được bao lâu thì bọn họ đã làm xong rất nhiều bài tập về nhà rồi.
Chử Duyên ngồi trên ghế nhà Hoắc Kiệu mà đá đá chân, cảm thấy cậu và Hoắc Kiệu giỏi quá đi mất.
Mấy người trong nhóm "Hội bạn tốt ở hàng phía sau" cũng không có tiến độ làm bài tập nhanh bằng bọn họ.
Hơn nữa khi nghe tin hai người bọn họ đã hoàn thành nội dung báo báo, mấy người đó còn gọi hai người bọn họ là "Người ngoài hành tinh".
Chử Duyên cảm thấy có lẽ là không bao lâu nữa, cậu và Hoắc Kiệu sẽ làm xong hết những bài tập ấy thôi.
Chỉ là mục tiêu này của cậu còn chưa hoàn thành thì Hoắc Kiệu đã bị cha hắn gọi tới kêu về nhà họ Hoắc rồi.
Đôi lời từ editor:
Biến tới;-;
P/s: Không hiểu sao lúc trước tui đọc câu chuyện của Vincent với Keira thành tình yêu giữa con người và người máy nữa:<