Một tuần sau vào buổi sáng, Thẩm Thụy hài lòng nhìn con số trên chiếc cân.
“Được không?” Tô Nguyên hơi bất đắc dĩ.
Lúc cậu vừa xuất viện, cân nặng sụt tới mức thê thảm.
Lúc đó sắc mặt Thẩm Thụy đen như đáy nồi.
Mấy bữa nay, vừa mở mắt ra là cậu đã bị bắt ăn đủ thứ, đến tận tối đánh răng xong thì mọi chuyện mới xem như kết thúc.
Mỗi buổi chiều ấm áp nhất, Thẩm Thụy sẽ dẫn Tô Nguyên đi một vòng quanh trường hít thở không khí trong lành.
Đại học Thanh Bắc trồng rất nhiều cây, nơi họ thường đến nhất là rừng hoa quế.
“Cậu vừa bệnh nên gầy rõ đi, tôi vất vả lắm mới để câu ăn ngày năm bữa, cho cậu tăng cân cũng khó kinh khủng.”
Thẩm Thụy cười nhẹ xoa gáy Tô Nguyên, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hắn cầm cặp sách rồi đi ra ngoài với Tô Nguyên, hôm nay hai người họ muốn đi dâng hương ở chùa Thiên Chiếu.
Thực tế gần đây tần suất bị bệnh của Tô Nguyên hơi cao, Thẩm Thụy nài nỉ cậu đi chùa cầu nguyện để hắn yên tâm cũng đã hai ngày rồi.
Sau khi xuyên sách, Tô Nguyên đều có thái độ kính nhi viễn chi* đối với chùa miếu.
Cũng vì sợ bị phát hiện ra, đến lúc đó khó tránh khỏi rắc rối.
(*)
敬而远之 (kính nhi viễn chi): tôn kính nhưng không thể gần gũi.
Nhưng Thẩm Thụy quyết tâm phải nài nỉ cậu đi bằng được cho nên Tô Nguyên chỉ có thể đồng ý.
Chùa Thiên Chiếu nằm trên đỉnh núi Thiên Chiếu ở ngoại ô thành phố.
Khách hành hương có thể đi cáp treo hoặc lựa chọn cách thể hiện sự thành kính hơn là leo núi.
Tô Nguyên bệnh nặng mới khỏi, tuyệt đối không thể lặn lội như vậy nên hai người ngồi cáp treo.
Chùa Thiên Chiếu là một ngôi chùa cổ ngàn năm, hương khói nghi ngút, nhìn từ trên cao có thể nói là tháp Phật san sát, khách hành hương tụ tập.
Mục đích Thẩm Thụy tới đây rất rõ ràng, chính là cầu thần khấn Phật.
Kể từ khi hắn gặp Tô Nguyên, hắn đã không còn bài xích quỷ thần như trước kia nữa.
Khi còn nhỏ, người trong nhà thường dẫn hắn đi chùa, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu người lớn đang cầu nguyện điều gì.
Nhưng bây giờ nhìn người đứng bên cạnh mình, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Thẩm Thụy và Tô Nguyên đi thẳng tới Đại Hùng Bảo Điện* để dâng hương lễ Phật.
(*)
Đại Hùng Bảo Điện: là Phật điện, chính điện, hay đại điện, là trung tâm kiến trúc của ngôi chùa, nơi cử hành các hoạt động chính của nghi lễ Phật giáo.
Sau đó, hắn bày tỏ ý muốn của mình khi đến đây với một sư thầy trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Thưa thầy, chúng con muốn đến thờ phụng trường minh đăng* một trăm năm.
(*)
长明灯: Đèn không được phép tắt, phải để cho nó tự tắt.
Sư thầy trẻ tuổi quanh năm tiếp đón những người đến lễ Phật, nhưng việc thắp trường minh đăng lâu như vậy vẫn là điều hiếm thấy.
“Hai vị thí chủ xin chờ một chút, tôi sẽ đi mời Đại sư tới.”
Tô Nguyên bị điều bất ngờ này làm giật mình: “Đừng bảo là… cậu muốn tớ thờ phụng trường minh đăng nha?” [Không cần thiết đâu.]
“Ừm.” Thẩm Thụy gật đầu, dáng vẻ đương nhiên: “Chúng ta cùng nhau thờ phụng.”
Tô Nguyên dở khóc dở cười: “Trăm tuổi cũng không cần, sống được tới tám mươi tuổi đã là hiếm thấy trên đời rồi.” [Đến lúc đó răng cũng rụng hết.]
Thẩm Thụy không hài lòng lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương gằn từng chữ: “Không được, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi.” Hơn nữa bạch đầu giai lão ở bên cạnh tôi.
Vừa dứt lời, một vị tăng nhân lớn tuổi đi tới.
Khoác trên mình chiếc áo cà sa màu vàng, đôi mắt trong veo, thần thái thong dong như những cây tùng trăm năm san sát trong chùa.
“Thí chủ hữu lễ— Lão tăng là chủ trì Pháp Ninh của chùa Thiên Chiếu, hai vị đây muốn thờ phụng trường minh đăng một trăm năm sao?”
Thẩm Thụy chắp tay hành lễ: “Đại sư Pháp Ninh, đã lâu không gặp.
Nhà họ Thẩm của con bao đời thờ phụng trường minh đăng của chùa Thiên Chiếu, lần này cũng như vậy.”
Pháp Ninh mỉm cười: “Thẩm Thụy, đã lâu không gặp, rốt cuộc con cũng dẫn người đến cúng bái.
Vậy ta sẽ sắp xếp theo truyền thống của nhà họ Thẩm, được không?”
Vừa nói ông vừa quan sát tướng mạo của Tô Nguyên, trong lòng chấn động, rõ ràng đây là tướng đoản mệnh.
Không đúng, mệnh trung đại kiếp đã qua, vốn nên khổ tận cam lai*.
(*)
Tức là đã qua thời điểm khó khăn khiến thụ chết rồi, đáng nhẽ bây giờ phải sống sung sướng.
Nhưng theo những gì ông thấy, số phận của người này giống như thấy hoa trong sương mù, như thể một chân đang ở trên vách đá, chân còn lại không có chỗ dựa, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống vực sâu.
Pháp Ninh tháo chuỗi hạt Phật rồi đeo nó vào tay trái của Tô Nguyên: “Ta hy vọng tiểu hữu sẽ luôn mang nó bên mình, một giây cũng không rời.”
Chuỗi Phật châu này đã được Pháp Ninh đeo trong nhiều năm, từ khi còn nhỏ Thẩm Thụy đã thấy ông đeo nó hàng ngày mỗi khi tụng kinh trước chánh điện, nghiệp lực tích tụ trong nhiều năm không hề tầm thường.
Từng có một vị quan quyền quý ra giá một trăm triệu muốn có chuỗi Phật châu này nhưng bị Pháp Ninh từ chối, nói là chỉ tặng cho người hữu duyên.
Độ tròn của Phật châu cho thấy ngày thường chúng được ngắm nghía nhiều như thế nào, Tô Nguyên hơi kinh ngạc, nói: “Trụ trì, cái này có phải… quá quý giá không ạ?” [Dù có là người bình thường cũng khó có thể tặng người khác đồ vật thân thiết bên người.]
“Đạo hữu vừa mới vượt qua đại kiếp, về sau vẫn cần bảo trọng nhiều hơn.”
Thẩm Thụy hơi động lòng, hắn khom mình hành lễ trước tượng Phật: “Hôm nay, Thẩm Thụy nguyện vì ngã phật đúc lại tượng vàng, nhưng cầu mong Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi, hy vọng Đức Phật từ bi.”
Kỳ lạ thay, sau khi nói xong, dường như hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giống như số phận đã vô hình mở ra cho hắn một con đường rộng lớn hơn nữa.
Lời vừa nói ra, bên trong Đại Hùng Bảo Điện lặng ngắt như tờ.
Không chỉ những người đến cầu nguyện và nhóm khách hành hương, ngay cả Pháp Ninh cũng hoảng sợ.
“Đúc… đúc lại tượng vàng?” Tô Nguyên trợn tròn mắt.
[Có phải mình bị điếc hay ù tai rồi không?]
Mọi người đều ngước nhìn tượng Phật cao bảy, tám mét trong đại sảnh.
Chàng trai trẻ này đã phát nguyện lớn như vậy trước mặt Đức Phật, chắc hẳn ước nguyện của hắn sẽ thành hiện thực.
“Tôi lễ Phật nhiều năm như vậy, cũng từng chứng kiến rất nhiều người thắp hương thắp đèn, cúng tiền mua dầu mè.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người muốn đúc lại tượng vàng…”
“Chùa Thiên Chiếu là chùa cổ ngàn năm, trùng tu tượng vàng cũng chỉ có mấy lần được ghi lại trong ghi chép ở miếu mà thôi.
Lần này cửa trên bia đá lại nhiều thêm một nét bút rồi.”
“Ôi chao, giới trẻ bây giờ tuyệt thật đấy, tiêu xài một cái là ném cả ngàn vàng.
Khó trách đứa trẻ xinh đẹp kia cảm thấy đau lòng.”
“Cũng do không còn cách nào khác nữa rồi.
Tôi nghe mang máng trụ trì nói rằng năm nay vận hạn của bé búp bê rất đáng lo đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu người nhà của tôi gặp hạn, chắc chắn dù có táng gia bại sản mà đảm bảo bọn họ bình an vô sự thì tôi cũng chẳng màng.”
…
Mặc kệ người khác nói gì, Thẩm Thụy quay người cúi đầu trước Pháp Ninh: “Còn xin trụ trì tương trợ.”
Hàng lông mày và ánh mắt thường ngày lạnh lùng của hắn, lúc này lại nhuốm vẻ căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Pháp Ninh nhắm mắt lần hạt châu, một lúc sau mới mở mắt nhìn về phía Tô Nguyên, ánh mắt đó giống như đã nhìn thấu cậu từ trong ra ngoài.
“Có thể thử một lần, đúc lại tượng vàng cần phải được hoàn thành trước cuối năm.
Đến lúc đó, tên của đạo hữu sẽ được khắc trên hoa sen bạch ngọc, hai trăm năm tôn thờ Phật gia.”
Ngay khi lời được nói ra, đám đông trở nên náo loạn.
“Chỉ còn ba tháng nữa là đến cuối năm, sao có thể kịp được?”
“Đúng vậy, công trình lớn như thế phải một hai năm mới có thể hoàn thành.”
“Lo lắng làm gì, nhìn khí chất và tướng mạo của người ta thì chậc chậc, không phải người bình thường đâu.”
“Tôi phục rồi.
Đại thủ bút* như này ngay cả thần phật cũng cảm động thôi, dù sao chính tôi cũng động lòng.”
(*)
大手笔: chỉ các kế hoạch hoặc biện pháp có quy mô lớn và ảnh hưởng sâu rộng (xuất phát từ “Tấn thư”).
“Vàng ròng bạc trắng đập vào, mong rằng Phật Tổ phù hộ cậu ấy bình an vô sự.”
…
Thẩm Thụy cũng không nhíu mày, nói: “Được ạ.”
Sản nghiệp nhà hắn cũng có mỏ vàng, dự tính là sẽ phải tiêu hao hết hàng tồn, thậm chí còn phải đi mua ở bên ngoài.
Quan trọng hơn cả là nhân lực, mặc dù không biết tại sao Pháp Ninh lại cho hắn thời gian ngắn như vậy, nhưng chắc chắn có nguyên nhân nào đó mà ông phải làm theo.
Pháp Ninh gật đầu, sau đó quay sang nói với nhà sư trẻ tuổi: “Phúc Tuệ, con mở nhà kho Thiên Tử lấy trường minh đăng ra đây, vì hai vị đạo hữu này cung phụng hai trăm năm.”
Nhà kho Thiên Tử ư?
Phúc Tuệ thu lại sự kinh ngạc trên mặt mình, gật đầu.
Pháp Ninh: “Vào ngày khởi công xây dựng, chùa Thiên Chiếu sẽ tổ chức nghi lễ và mời pháp sư.
Đến lúc đó, hai vị xin hãy đến đây và kính báo Phật Tổ.”
Thẩm Thụy nở nụ cười, sự lo lắng trong nhiều ngày vừa rồi đã được quét sạch sành sanh.
“Cảm ơn trụ trì, vật phẩm cần thiết sẽ được đưa đến trong vòng một tuần tới, mong thầy nhanh chóng bố trí nhân lực, tiền công con sẽ thanh toán đầy đủ.”
Pháp Ninh: “Như vậy là được rồi.”
Tô Nguyên chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thụy đã thương lượng xong.
Càng lúc càng có nhiều người vây quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm hắn với giọng điệu ao ước.
“Đói à?” Thẩm Thủy thắc mắc ngó xuống góc áo bị kéo, quay đầu hỏi chủ trì: “Không biết có đồ chay không?”
Pháp Ninh vui vẻ đáp: “Mời theo ta.”
Gần trưa, đồ chay đã dọn sẵn.
Tô Nguyên nghĩ tới vàng quý giá như vậy, cảm thấy cơm cũng ăn không vô.
“Thẩm Thụy, cậu định tiêu nhiều vàng như vậy… chỉ vì tớ sao? [Không ngờ bạn cùng phòng của mình lại hào khí như thế.]
Thẩm Thụy xới một bát cơm đưa cho Tô Nguyên: “Ừm.”
“Tớ chỉ ốm nhẹ hai lần, thắp một ngọn đèn là đủ.” [Vậy mà bây giờ mình lại cảm thấy thắp đăng minh hai trăm năm vô cùng lời.]
“Tô Nguyên, tôi đã thề trước mặt Phật nên nhất định phải hoàn thành.”
“Cái này…” Tô Nguyên chợt cảm thấy đau đầu, lâu rồi chưa bức bối như lúc này: “Vậy cậu đổi thành cầu sống lâu cho mình đi, tớ nghĩ Phật sẽ không trách đâu.”
[Tuy nói sinh mệnh là vô giá nhưng một người thường như mình không xứng với một thân vàng ròng.]
Thẩm Thụy gắp một miếng đậu hũ non bỏ vào bát Tô Nguyên.
“Trong lòng tôi một thân vàng ròng không bằng cậu.
Mau ăn đi, đồ chay ở đây đỉnh lắm.
Vừa nãy tôi mới nghe đại sư nói nguyên liệu đều do các tăng nhân tự trồng, đáp ứng nhu cầu của cậu.
Rau củ trước mặt Phật, hương vị ắt không tầm thường, cậu thử xem?”
Tô Nguyên dở khóc dở cười: “Vậy nếu tớ có kim thân thì có thể không cần uống thuốc nữa không?”
“Thuốc thì vẫn cần phải uống.” Thẩm Thụy từ chối không chút nghĩ ngợi: “Người ta nói cầu trời khấn Phật là cầu được mạng, nhưng bệnh thì vẫn cần dùng thuốc.”
Tô Nguyên nói không lại Thẩm Thụy, chỉ có thể ngậm miệng ăn cơm.
Mùi vị quả thực phi phàm, linh hồn phiêu bạt không nơi nương tựa của cậu như thể được hương khói lấp đầy, kéo về nhân gian.
Nhưng hương khói này là nhờ Thẩm Thụy tiêu tiền như nước đổi lấy.
[Tớ có chỗ nào đáng giá để cậu đối xử tốt như vậy?]
Nhân lúc Tô Nguyên đi vệ sinh, Thẩm Thụy gọi điện thoại thông báo đầu đuôi sự tình hắn muốn đúc lại tượng vàng với người nhà.
*
Biệt thự cổ nhà họ Thẩm.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, bên cạnh có mấy trợ lý bận rộn.
Ông nội Thẩm nhấp một ngụm trà, than thở: “Thằng nhóc này được, theo đuổi người ta rõ ràng như vậy.”
Bố Thẩm gật đầu phụ họa: “Đúc lại tượng vàng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đứa bé kia bình an vô sự thì đó chính là ngày tốt lành của Nguyên.
Sao rồi Tiểu Chu? Cậu tính được hàng tồn của chúng ta còn bao nhiêu không?”
Trợ lý Chu cầm cuốn sổ ngồi một bên, nhẹ nhàng kéo biểu mẫu xuống: “Thưa chủ tịch, nếu tiệm vàng muốn duy trì lượng xuất hàng bình thường thì phải mua ít nhất 200 triệu.”
Bố Thẩm thầm tính toán: “Tôi nghe nói nhà họ Ôn mới mở một mỏ vàng, xếp thời gian cho chúng ta gặp mặt.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Ông cụ Thẩm bỗng nhớ ra: “Lô dược liệu kia sắp xếp như thế nào rồi?”
Trợ lý Chu lại mở ra một cái bảng biểu: “Sau mệnh lệnh lần trước của ngài, tôi đã thành lập một công ty mới ở Đông Bắc, dựa vào mối quan hệ của Lăng gia giúp đỡ, mở một điểm thu mua dược liệu giá cao.
Chỉ cần đủ tiêu chuẩn, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Xét thấy việc ở ngoài tự nhiên chúng sẽ sinh trưởng rất chậm nên tôi đã thuê vài đỉnh núi, thuê cả một số người dân bản địa để bọn họ dùng hết khả năng lựa chọn nơi gieo hạt sao cho thích hợp, vừa bảo đảm cả số lượng lẫn chất lượng.
Chúng ta không nhân giống nhân tạo và cũng không có bất kỳ xung đột nào với các công ty khác trong ngành, nên nhìn chung mọi việc diễn ra suôn sẻ.”
“Tốt lắm.” Ông cụ Thẩm hài lòng mỉm cười, sau đó gõ gõ mặt bàn: “Bố đi hái một ít dược liệu khác, trộn lẫn chúng thử xem sao.”
Bố Thẩm vỗ tay khen: “Đúng thật, lỡ đâu có người cản trở, cũng có thể hái một ít hà thủ ô, xạ hương, tổ yến, đều là đồ tốt.”
“Nếu người ngoài có hỏi…” Ông cụ Thẩm ho một tiếng và chỉ chỉ vào mình: “Cứ nói là gần đây bố say mê việc dưỡng sinh.”
“Ha ha ha, bố đúng là gừng càng già càng cay mà.” Giơ ngón tay cái.
Rất lâu về sau, những người trong giới biết được rằng nhà họ Thẩm chỉ vì thu thập dược liệu hoang dã mà đã mua mấy đỉnh đồi với số tiền lớn, là cho nhất thời cung không đủ cầu.
Chuyện này đã trở thành một giai thoại.
Người ngoài không cách nào biết được, thật ra đây là đồ ăn vặt hàng ngày của cậu vợ nhỏ nhà họ Thẩm..