Sau Khi Xuyên Sách Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó


Mạnh Đình Thâm ổn định lại, gật đầu để cho giám đốc điều hành tiếp tục báo cáo, thật ra trong lòng anh đã dậy sóng như biển rồi, đây là lần đầu tiên Trần Nghiêu chủ động gọi điện thoại cho anh, nếu không phải vì nhầm dịp, anh nhất định sẽ nhờ thư ký Kim chụp một bức làm kỷ niệm.

Dù sao thì chiếc điện thoại ngu ngốc này với hắn cũng chỉ là vật trang trí, bọn họ gặp mặt mấy lần, di động của Trần Nghiêu không phải hết pin thì là đang sạc, anh tin chắc nếu không phải hắn nhớ tới điện thoại di động có thể liên lạc, điện thoại có thể tích bụi trong túi hắn.
Nghĩ tới đây, Mạnh Đình Thâm không khỏi đoán Trần Nghiêu tìm anh có chuyện gì, chẳng lẽ là nhớ anh? Nhưng họ chỉ vừa mới gặp nhau hai ngày trước.

Hay là nói, hắn giống như chim hoàng yến của tổng tài bá đạo gặp phải vấn đề khó khăn gì, quay đầu tìm kim chủ ra tay giải quyết? Nếu vậy, anh có nên thuê một nhóm vệ sĩ khác để hỗ trợ diễn cảnh như lần trước không?
À mà thôi, sau khi họp xong anh lại đến trung tâm thương mại tìm một bộ quần áo quyền lực, tốt nhất là loại đắt tiền, làm cho người ta vừa nhìn đã biết người đàn ông của Trần Nghiêu cao quý không thể với tới.
Mạnh Đình Thâm càng nghĩ càng hăng, càng chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đến nỗi giám đốc điều hành báo cáo xong hỏi ý kiến anh cũng không nghe thấy.
"Mạnh tổng, tỉnh lại coi." Thư ký Kim tay trái đỡ trán, tay phải lén lút dùng đuôi bút chọc vào cánh tay anh, nhắc nhở anh phát biểu: "Giám đốc điều hành báo cáo xong rồi, hỏi anh có ý kiến gì không."
Cánh tay bị chọc vài cái, Mạnh Đình Thâm mới kịp phản ứng, anh cố gắng kéo tâm trí về hiện thực, bình luận về kế hoạch của bộ phận điều hành như thường lệ, "Tôi thấy kế hoạch mà các anh thực hiện lần này khả thi rồi, không có gì..."
"E hèm!"
Thư ký Kim lớn tiếng ho khan cắt ngang lời anh, thấy cậu ta cứ nháy mắt loạn lên, Mạnh Đình Thâm nhíu mày, rõ ràng không get được ý của cậu.
Thư ký Kim từ bỏ sự ăn ý giữa cậu ta và Mạnh Đình Thâm, đành phải cắn răng giải quyết, "Mạnh tổng nói phương pháp này của các anh không tồi, phá vỡ các quy tắc và đề xuất một phương pháp mới là một đột phá thành công."

"..."
Cho dù thư ký Kim rất cố gắng, nhưng ở đây đều là mấy tay lão làng, nhìn thoáng qua là biết Mạnh Đình Thâm bị phân tâm.

Rõ ràng là hội chứng yêu đương, nhưng bọn họ cũng không vạch trần.

Dù sao đi nữa, chỉ cần không động đến lợi ích của bọn họ, Mạnh Đình Thâm thất tình bọn họ cũng chả quan tâm.
Dưới lầu tập đoàn Mạnh thị, Trần Nghiêu cúi đầu nhíu mày, điện thoại thông báo bên kia đã tắt máy, hắn giật mình, chẳng lẽ Mạnh Đình Thâm và Cố Hoài ở cùng nhau ư? Cất di động đi vào, còn chưa tới cửa thang máy đã bị lễ tân ngăn lại, "Xin lỗi anh, công ty chúng tôi không mở cửa cho người ngoài, nếu anh muốn tìm người, để tôi mời anh ấy xuống đón."
Trần Nghiêu xoay người ngước mắt nhìn cô, hắn lạnh lùng, cố nén giận hỏi, "Mạnh tổng của các cô có ở công ty không?"
Lễ tân sửng sốt trước khí thế lạnh lùng của hắn, vô thức gật đầu trả lời, "Có, hôm nay công ty chúng tôi tổ chức hội nghị nội bộ, lúc này hẳn là còn đang họp."
Nhất thời tuyết tan xuân về hoa nở, Trần Nghiêu nở nụ cười dịu dàng, hắn vuốt mũi xin lỗi cô, "Ngại quá, dọa cô rồi.

Cô có thể gọi điện thoại cho cấp trên, nói với Mạnh tổng là Trần Nghiêu tới tìm anh ấy không."
Em gái lễ tân cũng là fan trung thành của, vừa rồi cô đã cảm thấy Trần Nghiêu trông quen mắt, nhưng không thể nào so sánh được người đàn ông da đen bóng cao ngất trước mắt với cậu bé da trắng nõn cao chừng 180 trên ti vi kia.
Bây giờ nhìn kỹ lại, ngũ quan quả thực rất giống, nhưng nét mặt rắn rỏi hơn nhiều, khí thế cũng mạnh hơn so với lúc trước.

"Tôi ăn uống đầy đủ nên cao lên đấy." Trần Nghiêu thấy trong mắt cô tràn ngập sự không thể tin nổi, giống như hắn ăn phân bón vậy, lại nhìn làn da ngăm đen của mình, hắn cười nói," À, còn phải tắm nắng mỗi ngày, nếu không chúng ta không thể lớn thêm được đâu."
Lễ tân trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn nói đùa với mình, cô chạy về chỗ lấy ra một xấp bưu thiếp rụt rè nhờ hắn ký tên, "Anh có thể ký tên cho tôi không, tôi rất thích Nam Cung Ngạo Hiên mà anh diễn.

Tiếc là sau khi anh quay xong bộ phim này không tham gia phỏng vấn và chương trình tạp kỹ, mọi người đều cho rằng anh giải nghệ rồi cơ."
Trần Nghiêu nhận bưu thiếp vừa ký tên cho cô vừa nói, "Tôi đi ghi hình cho chương trình khác, chắc không lâu nữa sẽ phát ở giữa kênh, nội dung sinh tồn, nếu thích thì ủng hộ tôi nhé."
"Tôi nhất định sẽ xem đúng giờ rồi gọi cho anh." Lễ tân gật đầu đồng ý muốn xem, cô liếc sắc mặt Trần Nghiêu bối rối hỏi, " Tôi có thể tiết lộ tin tức này trên Wechat với chị em tôi không?"
"Có thể chứ, cũng không phải bí mật quân sự." Ký xong một chồng bưu thiếp, Trần Nghiêu bấm điện thoại đặt trên bàn, "Lần này có thể giúp tôi không?"
Lễ tân chau mày lắc đầu, "Có thể thì cũng có thể, nhưng tôi chỉ có thể giúp anh truyền đạt cho lễ tân của văn phòng tổng giám đốc, xem cô ấy có chịu giúp anh hay không.

Công ty quy định ngoại trừ tình huống đặc biệt ra, còn không thì không thể quấy rầy nhân viên nội bộ của văn phòng tổng giám đốc."
Trong lúc nói chuyện, có hai người từ bên ngoài đi vào, bọn họ gật đầu với lễ tân, rồi đi thẳng về phía thang máy.

Trần Nghiêu quay lại nhìn quầy lễ tân, "Họ không phải người của công ty cô, sao cô không ngăn lại?"

Một người trong đó Trần Nghiêu quen biết, chính là Cố Hoài mà nguyên chủ vẫn bắt chước, cũng chính là nhân vật chính của tổng tài bá đạo và tình nhân ảnh đế, lúc này cậu ta tới tìm Mạnh Đình Thâm? Chẳng lẽ họ thật sự quen biết sau lưng hắn?
Suy nghĩ Trần Nghiêu hỗn loạn, mấy giây sau lễ tân mới cắt ngang suy đoán của hắn, "Tôi đã nói với nhân viên lễ tân của văn phòng tổng giám đốc, họ là người phát ngôn của bộ phận marketing, hôm nay tới là để ký hợp đồng, hôm qua họ đã dặn dò rồi, không giống với anh."
"Được rồi, vậy tôi chờ anh ấy ở bên dưới." Trần Nghiêu không nhùng nhằng nữa, đứng dưới lầu chờ Mạnh Đình Thâm xuống, dù sao tan tầm anh chắc chắn sẽ ra ngoài.
Không ngờ, Trần Nghiêu đợi từ mười một giờ sáng đến hai rưỡi chiều, Mạnh Đình Thâm mới bước ra thang máy dưới sự vây quanh của mọi người, Mạnh Đình Thâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Nghiêu.
Không chỉ có mỗi anh nhìn thấy, mọi người cũng bị thu hút bởi Trần Nghiêu, hắn tựa vào cây cột màu trắng nổi bật nhất ở trung tâm đại sảnh, làn da vốn ngăm đen của hắn dưới ánh đèn vàng óng ánh càng đen hơn, nhếch miệng cười hàm răng trắng đến chói mắt.
Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ: Tên này không đi làm người phát ngôn quảng cáo kem đánh răng thật sự là lãng phí.
Trần Nghiêu sải chân tới chỗ Mạnh Đình Thâm, kéo anh vào lòng, nhướng mày khiêu khích với Cố Hoài đứng ở phía sau đám người, thư ký Kim yên lặng lui về sau vài bước, hai người đàn ông một đen một trắng ôm nhau, quá cay mắt.
Cố Hoài khó hiểu chỉ vào họ, ghé vào lỗ tai trợ lý bên cạnh nghi ngờ hỏi: "Người này là ai? Tôi có đắc tội với anh ta không thế? "
Tạ Phong đẩy kính mắt trả lời cậu ta, "Trần Nghiêu, từng mua tài khoản tiếp thị cọ nhiệt cậu, tự xưng là Cố Hoài thứ hai.

Gần đây nổi tiếng dựa vào, chị Minh Nhã cố ý liên lạc với hắn ta."
Cố Hoài bị người ta cọ nhiệt cũng quen rồi, cậu ta không phản đối việc người khác có thể lợi dụng mình để nâng bản thân, trong giới giải trí mọi người đều không dễ dàng gì, nếu người khác nhờ vậy mà nổi tiếng thì coi như cũng tốt.
"Có lẽ hắn cảm thấy cậu quá đẹp trai, cướp spotlight của hắn." Tạ Phong cũng không đoán được tâm tư Trần Nghiêu, con đường phát triển của Cố Hoài khác với hắn, hai người không có khả năng đụng độ, "Cũng có thể ghi hận lúc trước hắn điên cuồng cue cậu mà cậu không thèm để ý."
Hai người thảo luận mãi mà chả hiểu vì sao, chỉ có thể yên lặng chịu ánh mắt phán xét của Trần Nghiêu.
Mạnh Đình Thâm dùng sức vùng ra khỏi vòng tay Trần Nghiêu, quay đầu bảo mọi người đi trước, sau đó kéo hắn qua một bên, mở to hai mắt trừng hắn, "Sao cậu lại tới đây?"
Trần Nghiêu cúi người sửa sang lại quần áo bị mình làm nhăn giúp anh, "Làm phiền anh sao?"

"Không có." Mạnh Đình Thâm lắc đầu, anh chỉ cảm thấy hơi xấu hổ khi ôm trước mặt mọi người, hơn nữa anh cũng không nghĩ tới Trần Nghiêu sẽ tới công ty tìm anh, chuyện này tiến triển quá nhanh.
Rõ ràng sau khi tổng tài bá đạo gọi cuộc điện thoại đầu tiên, chim hoàng yến phải trải qua rất nhiều chuyện, sau đó đến công ty vào một ngày thời tiết xấu, rồi bị lễ tân chặn lại, chim hoàng yến sẽ cao quý lãnh diễm vả mặt lễ tân rồi xông lên văn phòng tổng giám đốc, cuối cùng sẽ nhìn thấy tổng giám đốc ôm nữ thư ký, dưới cơn giận tột độ xông vào chửi xối xả.
"Mà này, cậu có bị lễ tân bắt nạt không?" nghĩ đến định luật bá đạo của tổng giám đốc, anh quắc mắt nhìn về phía nhân viên lễ tân, "Có phải cô ấy đã ngăn cậu lại không?"
Trần Nghiêu giơ tay búng lên cái trán trơn nhẵn của anh, "Nghĩ gì vậy? Quy định công ty anh đặt ra mà quên rồi hả?"
Mạnh Đình Thâm xoa xoa chỗ bị đau rũ mắt nhìn, đôi tai phiếm hồng trở nên nổi bật trên làn da trắng, Trần Nghiêu kéo áo khoác ra ôm người vào lòng, "Lần này mọi người sẽ không nhìn thấy anh."
Lần này Mạnh Đình Thâm không chống cự, ngoan ngoãn núp trong lòng ngẩng đầu nhìn hắn buồn bực nói, "Thế rồi cậu tìm tôi làm gì? Không phải muốn xả giận sao?"
Trần Nghiêu cúi đầu, ôm anh chặt hơn, bất đắc dĩ nói, "Anh giả vờ cái gì? Bớt xem Tổng tài bá đạo đi, đánh nhau gãy tay gãy chân đều phạm pháp hết."
Trần Nghiêu cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này chỉnh đốn phương thức hành sự sai lầm của Mạnh Đình Thâm, dù làm cái gì cũng không thể đánh gãy tay chân người ta đưa vào bệnh viện tâm thần chịu tra tấn được, mặc dù trong sách hắn bất khả chiến bại, nhưng lại bị hào quang nhân vật chính làm cho dở sống dở chết.
Hắn chỉ tay thề, tuyệt nhiên không có chút tâm tư nào của mình, không phải sợ một ngày hai người cãi nhau chia tay sẽ bị Mạnh Đình Thâm đánh gãy tay chân, sao hắn phải lo chứ? Đó là điều mà nguyên thân phải sợ.
Mạnh Đình Thâm mặt càng đỏ hơn, kiên quyết không thừa nhận mình là fan của truyện bá đạo tổng tài: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi chỉ đọc mỗi 《 Shakespeare thi tập 》, 《 Trăm năm cô độc 》thôi, này là thể loại văn học thư tịch*, chưa nghe nói truyện tổng tài bá đạo bao giờ."
Mình tìm hiểu được Thư tịch là những tài liệu văn tự cổ như: Mộc bản, văn bia, sắc phong, gia phả, thần tích, hoành phi, chuông, câu đối, bản chép tay, hương ước, các loại bằng cấp, sách cổ...!của người xưa.
"Ăn cơm chưa?"
Trần Nghiêu không vạch trần lời nói dối vụng về của anh, dù sao hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để sửa chữa, không cần phải chọc giận người ta, nên hắn tự nhiên thuận theo lời anh nói sang chuyện khác, "Tôi vừa mới lên mạng tìm kiếm một chút, gần đây có nhà hàng sushi được đánh giá rất cao, có muốn đi cùng không?"
- --------
Tác giả có lời muốn nói: thâm niên não bổ •truyện bá đạo tổng tài yêu thích • Mạnh Đình Thâm lắc đầu khoát tay tỏ vẻ: Tôi chỉ xem văn học nước ngoài tao nhã, truyện tổng tài bá đạo là cái gì, tôi không biết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận