Từ sau hôm Trần Nghiêu trêu Mạnh Đình Thâm ở văn phòng, hắn đã bị Mạnh Đình Thâm cho vào blacklist, không cho hắn xuất hiện trước mắt mình.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Trần Nghiêu cúp máy, nhíu chặt mày, Mạnh Đình Thâm đã kéo hắn vào blacklist bốn năm ngày rồi còn chưa thả, hắn đến công ty tìm anh, thư ký Kim liên tục khẳng định sếp đang đi công tác.
Hắn cảm thấy mệt mỏi khi lần nào cũng phải nghe mấy lời sáo rỗng giống nhau.
Ông chủ đi công tác, vậy thư ký bên cạnh sao còn ở công ty, đùa nhau à.
Nhưng hắn không làm gì được, Mạnh Đình Thâm tránh mặt hắn.
Trần Nghiêu không ngờ da mặt Mạnh Đình Thâm mỏng như vậy, biết thế hắn đã không vạch trần anh, đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, hắn thở dài thườn thượt, rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Từ sau khinổi tiếng, giá trị đạo diễn Chiêm Bưu đã tăng lên nhiều, rất nhiều đoàn làm phim tìm tới anh ta nhờ chỉ đạo, chọn tới chọn lui, cuối cùng anh ta chọn một chương trình truyền hình trực tiếp, vừa ký xong liền nhớ tới anh em cùng nhau đồng cam cộng khổ, hôm qua gọi điện mời Trần Nghiêu cùng hợp tác tiếp.
Trần Nghiêu còn định nghỉ ngơi thêm mấy tháng, nhưng Chiêm Bưu lại nói nên tranh thủ lúc còn đang hot, sau hai lần hợp tác, quan hệ giữa Trần Nghiêu và Chiêm Bưu đã bền hơn cả sắt, nghe xong liền đồng ý.
Hôm nay hắn chuẩn bị xuất phát, nên muốn gọi điện tạm biệt Mạnh Đình Thâm, nhưng hiện tại chỉ có thể để lại cho anh một bức thư nhờ Kim thư ký chuyển lời, cũng không biết anh có mở ra đọc chưa.
"Chà, mới về chưa được mười ngày da đã hồi lại nhiều rồi đấy." Chiêm Bưu giống như lần trước, tựa vào xe tải của mình chờ hắn, híp mắt đánh giá, màu da Trần Nghiêu trắng hơn hẳn, ít nhất không đen như trước,"Nhưng lần này lại phải phơi nắng rồi."
Trần Nghiêu đưa tay đấm vào ngực anh ta, "Đàn ông càng đen càng đẹp trai, thẩm mỹ của anh tệ thế."
"Anh Trần Nghiêu!" Một cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa xe, cậu hào hứng vẫy tay với Trần Nghiêu.
Trần Nghiêu ném hành lý cho Chiêm Bưu để anh ta cất giúp, nghiêng người đáp lại, "Tống Thừa, lâu rồi mới gặp lại nhỉ."
Tống Thừa mở cửa xe cho hắn vào, ríu rít nói với hắnnổi tiếng, vì là nam thứ chính nên cậu nhận rất nhiều phỏng vấn, cũng có rất nhiều kịch bản mời cậu làm nam chính, nhưng cậu không nhận cái nào cả.
Cậu hiểu được mình không phải làm diễn viên, ba mẹ cũng không muốn cho cậu vào giới giải trí, nói bên trong tạp nham, xương cốt bị nuốt cũng không biết.
"Vậy sao lần này ba mẹ cậu lại đồng ý cho tham gia chương trình giải trí?" Trần Nghiêu thắt dây an toàn quay đầu tò mò hỏi cậu, "Nghe Chiêm Bưu nói chương trình giải trí này còn mời các sao nổi tiếng."
Tống Thừa đưa tay xoa gáy cười nói, "Không phải anh Bưu làm đạo diễn sao, hơn nữa ba mẹ em nghe nói anh cũng ở đây nên họ an tâm rồi."
Chiêm Bưu mở cốp sau cất hành lý, xoay người mở cửa ngồi vào vị trí lái xe, vừa thắt dây an toàn vừa tố cáo với Trần Nghiêu, "Thằng bé này ở nhà khóc lóc om sòm đòi đến, vừa lăn lộn vừa véo eo mắng mỏ, tôi nói cậu cũng ở đây, có thể chăm sóc nó, chú Tống mới chịu thả nó đi đấy."
"Không phải, ba mẹ em sao quản được em chứ, hơn nữa em chỉ cần cố gắng một xíu thôi.
" Tống Thừa nhìn sang cửa sổ xe, cổ đỏ bừng, nhất định không thừa nhận hành vi đanh đá của mình.
Hai người nhếch miệng 45 độ cười xấu xa nhìn cậu, chế nhạo tràn ngập trong mắt.
Tống Thừa nhìn thấy rõ ràng ác ý của hai người từ hình ảnh phản chiếu trên kính xe, trong lòng sợ hãi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là ba cậu gọi tới, cậu vội quay đầu kinh ngạc trừng mắt nhìn hai người, Chiêm Bưu vẫy lịch sử trò chuyện WeChat trên tay với cậu, tin nhắn mới nhất là giọng nói vừa mới gửi đi, Trần Nghiêu mở voice lên: ba mẹ em sao quản được em chứ, hơn nữa em chỉ cần cố gắng một xíu thôi.
Sợ cậu không nghe rõ, Trần Nghiêu lại bấm vào thêm lần nữa, Tống Thừa chết lặng nghe giọng nói tức giận của mình phát ra từ điện thoại, ba cậu gọi điện liên tục, thề phải gọi tới khi cậu nghe điện thoại mới thôi.
Cậu tuyệt vọng nhận điện thoại của ba, "Thằng nhóc kia, vừa ra khỏi cửa đã muốn bay rồi đúng không.
Nói cho con biết, con có 80 tuổi đi nữa thì ba vẫn quản được, nếu dám không nghe lời, ba sẽ tiết lộ cho truyền thông chuyện con mười ba tuổi còn tè dầm..."
"Ba, anh Trần Nghiêu và anh Bưu đều ở cạnh con, ba nói linh tinh gì thế." Tống Thừa nhanh chóng che ống nghe, bảo với ba cạnh mình đang có người, nhưng giọng nói to như vậy sao Trần Nghiêu với Chiêm Bưu không nghe thấy cho được.
Thế mà ba Tống càng nổi giận hơn, nâng cao giọng, "Ba nói linh tinh? Con tè dầm xong còn đổ thừa cho mèo, nó chỉ là mèo con, làm sao mà tè nhiều như thế được..."
Trần Nghiêu và Chiêm Bưu vẻ mặt đê tiện không tả nổi.
Tống Thừa giơ tay đầu hàng, cậu sắp khóc tới nơi, "Ba, xin ba luôn á, con sắp không còn mặt mũi gặp người rồi."
Phốc, Trần Nghiêu cùng Chiêm Bưu ngửa đầu cười ha hả, Tống Thừa cúp điện thoại cha cậu, cúi đầu che mặt, trời đất ơi, thật muốn lập tức biến mất trước mặt bọn họ, nếu cậu biết độn thổ thì tốt rồi, còn không thì để thời gian quay ngược lại mấy phút trước cũng được, bọn họ sẽ chẳng hả hê được như thế.
Trần Nghiêu vui vẻ bước vào hành trình mới, mà Mạnh Đình Thâm bên kia lại không vui vẻ như vậy.
Anh ủ rũ nhìn chằm chằm khăn giấy Trần Nghiêu không biết lấy từ đâu ra, trên giấy viết mấy ngàn chữ, viết thư cho anh mà lại qua loa lấy lệ, chữ thì gà bới còn đẹp hơn, sợ là trừ hắn ra không ai đọc hiểu nổi.
Mạnh Đình Thâm nhìn đi nhìn lại hai tiếng đồng hồ, cũng không tìm được chữ nào mình biết, dù rằng anh có chứng nhận chín năm giáo dục phổ cập bắt buộc hẳn hoi, còn Trần Nghiêu đã chạy lên đỉnh núi trốn cùng anh em tốt của hắn.
Anh đau đầu ném nó vào thùng rác, nghĩ lại đây là lá thư đầu tiên Trần Nghiêu viết cho anh lại khom lưng nhặt lên, khéo làm sao, thư ký Kim cùng lúc đẩy cửa đi vào.
Hai người nhìn nhau vài giây, thư ký Kim lập tức xoay người đóng cửa lại, sau đó đứng ở xa gãi mũi nói, "Ông chủ à, đồ đã dùng rồi mà cảm thấy tốt thì bảo tôi mua lại cho anh không được sao? Dù anh không có tiền, cấp dưới bọn tôi cũng sẵn lòng cho anh mượn trăm tệ.
Vì sao anh vứt rồi còn lôi lên dùng lại chứ, mất vệ sinh quá."
"..."
"Nếu như không có trọng lực của trái đất, thì chắc não cậu bay về phía trung tâm vũ trụ rồi phỏng?" Mạnh Đình Thâm xem thường, mắt gần như đảo ra sau đầu, anh lớn tiếng hỏi, "Nhìn tôi thiếu tiền lắm à?"
Thư ký Kim không trả lời anh, nhưng ánh mắt trắng dã và khuôn mặt vô cảm đã nói lên tất cả: anh còn chả thế à.
Ngoại trừ lúc giả bộ sung túc và thỉnh thoảng bất đắc dĩ tiếp khách, Mạnh Đình Thâm đều đóng cửa.
Mời bọn họ ăn một bữa cơm riêng cũng tổn thương bốn năm ngày liền, lần trước bày đặt đi thuê một đám vệ sĩ ồn ào mấy ngày, còn phàn nàn công ty bảo vệ không giảm giá cho anh, đến bây giờ cậu ta nghĩ mãi mà không rõ Mạnh Đình Thâm lấy đâu ra động lực mà đòi bao nuôi Trần Nghiêu.
"Tôi...tôi bình thường chỉ sống tiết kiệm thôi, cảm thấy không nên lãng phí."
Mạnh Đình Thâm chắc chắn không ngồi đúng số*, lúc anh bỏ mấy trăm triệu tiến hành đầu tư cũng không chớp mắt, anh làm sao có thể vì mấy trăm đồng mà đau lòng, lần trước ăn cơm với Trần Nghiêu vẫn là anh trả tiền, anh cũng không tiếc.
对号入座: dò số chỗ ngồi, nghĩa là liên kết bản thân với những người hoặc những thứ liên quan.
Ví dụ, khi ai đó đang nói về điều gì đó nhưng không nói cụ thể họ đang nói về ai, một số người sẽ cảm thấy rằng họ đang nói về chính họ.
Nói thẳng ra, nó giống như gán cho mỗi sự vật một con số, mỗi khi nhắc đến con số này, bạn sẽ nghĩ đến điều đó, có người nghe một số tính từ/sự vật liền cảm thấy phù hợp với mình, cho rằng chúng đang nói về chính họ.
Thư ký Kim nét mặt không chút thay đổi, đưa tay đòi tiền anh, "Vậy anh trả tôi hai mươi đồng lần trước tôi cho anh mượn."
Mạnh Đình Thâm cúi đầu mở ngăn kéo ném thư Trần Nghiêu để lại cho anh vào, vờ như không nghe thấy những lời này, rất tự nhiên ngẩng đầu hỏi cậu ta, "Thư ký Kim, cậu tìm tôi có việc gì?"
"Bảo anh trả tiền liền giả điếc, này, tôi biết anh tám đời đều xui xẻo." Thư ký Kim đưa tài liệu trong tay cho anh, miệng không tha, "Tháng sau sinh nhật tôi anh cũng phải trả lại cho tôi.
Bằng không lần sau còn phải thêm lãi."
Mạnh Đình Thâm mở tài liệu ra cẩn thận xem xét, giọng điệu nghiêm túc, "Thư ký Kim, trong thời gian làm việc xin đừng nói chuyện riêng tư, còn nói lãi suất sẽ rất tổn thương tình anh em nhiều năm của chúng ta."
"Ha ha, cái người hai mươi đồng cũng không muốn trả mà dám nói tình anh em với tôi." Thư ký Kim ánh mắt khinh thường giọng điệu u oán nhìn anh, "Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mạnh thị mà lại thiếu tiền không trả, còn muốn học đòi tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết bỏ ra số tiền lớn bao dưỡng."
Mạnh Đình Thâm ngẩng đầu, "Giọng điệu u oán của cậu có thể so sánh với tú bà thanh lâu cổ đại, còn không đi thì tiền thưởng tháng này đừng đòi."
Kim thư ký bấm tay gõ gõ bàn làm việc của anh, híp mắt cười nói, "Mạnh bá đạo tổng tài Đình Thâm, cho phép tôi nhắc anh một chút, tự ý cắt xén tiền thưởng nhân viên là vi phạm《 hợp đồng lao động 》, anh cũng biết luật, này là phạm pháp."
Mạnh Đình Thâm rất bực mình, anh mới ra vẻ bá đạo tổng tài tí mà bị người ta chọc, không phải trong truyện tổng tài nói vậy, thư ký nơm nớp lo sợ không dám cãi lại sao, thế mà tên này ỷ vào tình cảm nhiều năm của bọn họ nói hết tâm can mình.
Thư ký Kim thu lại nụ cười, khoanh tay trước ngực nghiêm túc trả lời anh, "Tôi đã hỏi rồi, hàng thật giá thật, 24 pure K chắc chắn không phải hàng giả."
Mạnh Đình Thâm đứng lên cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn ném về phía cậu ta, tức tối nói: "Cậu cút đi! Biến lẹ ra ngoài liền!"
"Được được được, cút thì cút." Thư ký Kim nhận lấy hộp khăn giấy đi, cất, sau khi chọc giận anh rồi thì hài lòng chuẩn bị rút lui, tay đặt trên núm cửa bỗng nhiên quay đầu lại,"Đúng rồi, Trần Nghiêu nhà anh còn nhờ tôi nói lại một câu."
"Cậu ta còn biết nhắn lại á? Nói cái gì?" Mạnh Đình Thâm vẫn rất tò mò lời Trần Nghiêu để lại, đợt trước tìm hắn không được, Trần Nghiêu cũng không để lại lời nào, thấy nụ cười xấu xa trên mặt thư ký Kim, đột nhiên dự cảm không lành, "Nếu không dễ nghe thì đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."
Thư ký Kim lại không nghe, cậu ta ngẩng đầu 45 độ nhìn về phía xa buồn bã nói, "Tình cảm yêu cầu hai người phải luôn tin tưởng lẫn nhau, không nên bởi vì tôi phát hiện bí mật nhỏ của anh mà lại trốn tránh tôi.
Lần này tôi ghi hình chương trình, không thể đi cùng anh.
Nếu nhớ tôi hãy ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, đóa mây xinh đẹp nhất kia chính là trái tim tôi đang nhớ anh."
"..."
Mạnh Đình Thâm cầm hộp khăn giấy ném tiếp, "Nếu cậu ta có thể nói ra những lời như vậy, tôi nuốt hộp khăn giấy này liền cho cậu xem.
Rốt cuộc cậu ta đã nói gì?"
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Đình Thâm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, trên đầu mây đen dày đặc, mở hai mắt to như chuông đồng cũng không thể phát hiện trái tim Trần Nghiêu.
Ngoài ra, mọi người có thể đoán thư ký Kim tên gì, vì sao mọi người không gọi tên thật của cậu ta..