Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!


"Kỷ Ức!"

Sáng sớm Tống Nhan Khả vừa nhìn thấy Kỷ Ức đi vào phòng học liền nhào tới.

Hai tay Tống Nhan Khả ôm chằm cánh tay Kỷ Ức, hỏi nhiều vấn đề liên tiếp như ném bom: "Sao hôm qua cậu lại không tham gia huấn luyện? Cậu có biết Kỷ Tâm Phi đã được chọn làm đội trưởng? Cậu! Tớ muốn khóc, tớ đã đánh cược với bọn họ cậu sẽ lấy được chức đội trưởng."

Những người khác không tin Kỷ Ức, Tống Nhan Khả là người duy nhất tin cô sẽ làm được.

Trong lúc xúc động đã lấy hai trăm tệ đánh cược, hiện tại kết quả như vậy, trong lòng Tống Nhan Khả như rỉ máu.

Nếu thật sự thực lực không đủ thì cam chịu, nhưng Kỷ Ức vốn không có mặt!

Thật sự không nghĩ đến có người kỳ vọng vào chính mình cao như thế, Kỷ Ức giải thích: "Khụ, Nhan Khả thực xin lỗi nha, ngày hôm qua tớ có việc xin nghỉ."

"..."

"Nhan Khả, cậu đừng nóng giận, cơ hội lần này bị bỏ lỡ, sau này còn có cơ hội tốt hơn nha."

Tống Nhan Khả ngước mắt nhìn vẻ mặt cô gái bình tĩnh như nước, không khỏi lắc đầu thở dài: "Ai!"

Trước kia lại ai dám đồn đãi tính tình Kỷ Ức hay nóng giận lại chanh chua đánh đá đâu?

Bởi vì Kỷ Tâm Phi được chọn làm đội trưởng, những người trước đó đánh cược với Tống Nhan Khả bắt đầu lên tiếng châm chọc mỉa mai: "Nói không chừng là sợ thua nên tìm cớ trốn đi không thi đấu."

"Miệng mấy người sao lại thối như vậy!" Tống Nhan Khả không chịu thua nói lại.

Cũng may cảm xúc tức giận của cô ấy tới nhanh cũng đi nhanh, Kỷ Ức rất nhanh an ủi được cô ấy.

Nhưng khi Kỷ Ức im lặng ngồi xuống vẫn là nhịn không được nghĩ đến nếu hôm qua tham gia huấn luyện tranh giành đội trưởng thì..

Thôi đi, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, cô chỉ có thể cố gắng thêm.

* * *

Hết tiết một Hứa Việt còn chưa tới, Kỷ Ức lặng lẽ lấy điện thoại trong cặp ra, mở khóa màn hình lại bắt đầu do dự có nên nhắn tin cho Hứa Việt không?

Nghĩ đến quyết định tối qua của mình, cô lại nhịn xuống cảm giác quan tâm cậu ta, đẩy điện thoại di động vào phía trong cùng cặp sách giấu đi.

Lẩm bẩm trong lòng: "Yêu quý mạng sống, rời xa lão đại."

"Đông.."

Như có thứ gì đặt trên bàn học bên cạnh.

Kỷ Ức mở một con mắt liếc qua.

Hứa Việt đặt cặp sách to lớn ở trên bàn, chân dài gác lên chân bàn, sau khi dựa vào bàn phía sau thì đặt tay lên.

Trước kia cậu mang theo cặp sách không giống hôm nay, hôm nay dường như trong cặp để nhiều đồ hơn, không biết đang đựng đồ tốt gì.

Kỷ Ức rất là tò mò, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đã nói sẽ rời xa liền rời xa!

Hai người ngồi cùng bàn, ai cũng không lên tiếng, yên tĩnh giống ngồi thiền.

Khi chuông học sắp vang lên, Hứa Việt mới đẩy cặp sách treo xuống dưới bàn.

Bởi vì bàn học hai người thông nhau nên cặp sách đặt ở giữa cũng chiếm chỗ ngồi của Kỷ Ức, thậm chí đụng phải chân cô.

Kỷ Ức theo phản xạ kéo chân về, tránh vào vách tường.

Thấy bộ dáng cô như bị ức hiếp, khóe môi Hứa Việt gợi lên không rõ cười hay không cười: "Kỷ An An."

"Làm sao vậy?"

Tay cậu lướt qua ranh giới bàn học, ngay sau đó lui lại.

Kỷ Ức mở to hai mắt nhìn lên, là một tờ giấy.

Ngón tay đưa lên chậm rãi mở ra, giấy trắng mực đen rõ ràng viết một hàng địa chỉ.

Kỷ Ức lập tức ngốc: "Có ý gì?"

"Địa chỉ nhà tớ."

Hứa Việt hết sốt, tinh thần cũng hoàn toàn khôi phục, biểu cảm lúc này bình thản, giống như chuyện xảy ra hôm qua tất cả đều là một giấc mộng.

Dường như cậu không hề buồn bực chuyện nhà mình bị phá, ngược lại nhanh chóng chuyển đi.

Bỗng nhiên phát hiện lão đại còn trâu bò hơn trong truyện, cũng không biết tương lai có thể hắc hóa hay không?

* * *

Hứa Việt rõ ràng cảm giác được bạn nhỏ ngồi cùng bàn đang xa cách chính mình.

Trong lòng có chút buồn.

Nhưng không biết nguyên nhân.

Trên hành lang bỗng nhiên nghe được hai nữ sinh sôi nổi tranh luận.

"Tớ đã nói Kỷ Tâm Phi nhất định là đội trưởng."

"Tớ nghe nói Kỷ Ức không đi, giáo viên còn rất xem trọng cô ta."

"Nhất định là cô ta sợ mất mặt, sao có thể so sánh với Kỷ Tâm Phi được.."

Khi Hứa Việt trở lại phòng học, trên mặt tràn đầy âm u.

Người khác không thể trêu chọc, không biết ai lại chọc vị lão đại này.

Cậu vào phòng học không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy cánh tay Kỷ Ức, hai người một trước một sau rời khỏi phòng học.

"Hứa Việt! Cậu làm gì vậy? Sắp vào giờ học rồi."

Vừa dứt lời, chuông học lập tức vang lên.

Kỷ Ức buông tay ra muốn trở về, lại bị Hứa Việt giữ chặt, ấn ở trên tường.

Đôi tay cậu ấn ở hai vai Kỷ Ức, vừa nhìn như ôm cô vào trong lòng ngực.

Tim Kỷ Ức đập "Bang bang", cảm giác mình đang bị cảnh tượng này như trêu ghẹo cô.

Cô nuốt một ngụm nước bọt trong cổ họng: "Có chuyện từ từ nói.."

"Hôm qua bởi vì cậu không tới trường học, cho nên bỏ lỡ chọn đội trưởng?"

"Hả? Hình như là vậy.."

"Kỷ An An! Ai nặng ai nhẹ cậu sẽ không phân biệt được sao?"

"Tớ biết." Kỷ Ức căng thẳng nắm ngón tay.

"Nhưng tớ cảm thấy cậu so với vị trí đội trưởng quan trọng hơn."

Khi cô nói câu này biểu cảm rất nghiêm túc.

Hứa Việt phát hiện thái độ ngày thường đối xử với người khác hoàn toàn không thể dùng trên người Kỷ Ức được.

Cô luôn không làm theo kịch bản, rõ ràng tất cả mọi người luôn ích kỷ không phải sao?

"Hứa Việt, chúng ta nên về phòng học, có chuyện gì tan học lại nói." Kỷ Ức nhấc chân, muốn dẫn cậu rời đi.

Hứa Việt lại lần nữa cúi người, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô.

Hai người tới gần rất gần, dường như có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Hứa Việt nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc.

Mặt cô hơi hơi ửng hồng, không giống với màu sắc ấm áp dưới ánh đèn tối qua, ánh nắng chiếu vào cả người cô đều sáng ngời.

Màu môi càng thêm hồng hào, không cần son môi, vốn đã căng bóng.

Làm người khác sinh ra một loại cảm giác muốn tới gần hơn.

Không khí dường như trở nên huyền ảo, chàng trai từ trước đến nay luôn luôn điềm tĩnh tay lại run lên.

"Các em đang làm gì?" Chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua chỗ này phát hiện ra hai người liền quát lên giận dữ.

Kỷ Ức bị dọa sợ.

Bỗng nhiên nghe được Hứa Việt ở bên tai nói: "Chạy!"

Cô bị Hứa Việt nắm tay chạy thẳng xuống hai tầng, rồi lại lần nữa vòng lên tầng của lớp cô.

Kỷ Ức thở hổn hển, không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Việt, thấy bộ dáng cậu vẫn bình tĩnh như thường.

"Cậu..
Chúng ta..
Cái này làm sao bây giờ?"

Làm một học sinh ba tốt, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm với loại tình huống này.

Cô nhóc sốt ruột kéo kéo tay cậu, Hứa Việt hơi hơi rũ mắt nhìn lướt qua bàn tay hai người đang nắm, bỗng nhiên muốn chơi xấu, hỏi lại cô: "Kỷ An An, cậu trốn học có biết không?"

Hai lông mày cô nhóc đều nhíu lại: "Nhưng là, là cậu kéo tớ ra đây!"

Hứa Việt chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ cô, cười như không cười nói: "Giáo viên mặc kệ tớ, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

Hứa Việt làm một bộ dáng không liên quan đến mình hoàn toàn chọc giận đến cô.

Kỷ Ức tức giận đẩy tay cậu ra, vẫn không hết giận nên tiếp tục đẩy cậu lùi ra sau: "Đều tại cậu! Tớ phải đi về lớp học."

"Hiện giờ cậu trở về không sợ giáo viên phạt sao?"

"Tớ nói đi WC.."

"Ha, thì ra bạn học Kỷ An An cũng biết nói dối nha."

Kỷ Ức cúi đầu nhẹ nhàng nức nở một tiếng, cảm thấy chính mình bị Hứa Việt dạy hư.

Hứa Việt híp mắt, tiếp tục nắm lấy cô nhóc, hai người cùng nhau đi đến cửa phòng học.

Toàn lớp đều dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, thầy giáo trên bục giảng vừa nhìn thấy Hứa Việt liền giận sôi máu: "Lại là em!"

"Là em."

"Hứa Việt, em không muốn đọc sách cũng đừng tới!"

"Thật không muốn tới, nhưng có bạn học bởi vì đi học trễ ngại vào lớp học, em giúp thầy dẫn bạn ấy trở lại."

Kỷ Ức từ sau lưng Hứa Việt đứng ra, thầy giáo lúc này mới phát hiện ra cô.

"Bạn học này sao lại thế này? Vì sao đi học trễ?"

"Thầy ơi, em, em đi WC.." Cô chỉ có thể tìm được lý do này.

Hứa Việt không nghĩ tới cô sẽ dùng lý do này thật, bị chọc cười.

Thầy giáo thấy dáng vẻ cô nhóc đang lo lắng, vẫy vẫy tay cho cô tiến vào phòng học, không hề làm khó cô.

Còn Hứa Việt, thầy cũng lười nhìn đến!

Nhưng Hứa Việt vốn da mặt dày, xem như không có việc gì ngồi vào bên cạnh Kỷ Ức.

Trong giờ học toán buổi chiều, Hứa Việt phá lệ ngồi ngay ngắn nghe giảng, mỗi khi thầy toán học đưa ra câu hỏi cậu đều sẽ chủ động trả lời.

Thầy toán vui mừng ra mặt, thậm chí còn đem chuyện này ra khen Hứa Việt trong văn phòng: "Hứa Việt thật thích học toán, hai tiết này cậu ta đều nghe giảng rất nghiêm túc, còn chủ động trả lời!"

Thầy toán càng lúc càng vui mừng: "Không lẽ là thằng nhóc kia đổi tính muốn nghiên túc học tập?"

"Thôi đi, thằng nhóc này nếu ngày nào đó biến thành học trò ngoan, tôi phát sóng trực tiếp đứng chổng ngược!" Hôm nay thầy địa lý mới vừa bị Hứa Việt làm mất mặt thở hổn hển một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Ngày thứ ba đội cổ động viên chính thức tập luyện đội hình, cô giáo vũ đạo vào thời gian tập hợp gọi tên Kỷ Ức, nói: "Kỷ Ức, cô thấy em có bản lĩnh vũ đạo không tệ, cũng rất có thiên phú, những động tác đặc biệt của đội trưởng em có thể làm được không?"

"Có thể thưa cô, cũng không phải rất khó." Cô giáo đời trước đã dạy các cô một số tư thế rất khó, động tác cổ vũ này thật không khó.

"Là chuyện này, cô và cô Lý bàn bạc một chút, muốn chọn hai người múa dẫn đầu, có động tác không giống nhau.
Chỉ cần em có thể làm được những động tác của Kỷ Tâm Phi, cái khác cũng không thành vấn đề."

"Thật vậy sao? Cảm ơn cô!"

"Không cần ơn cô, thật ra em nên cảm ơn.." Cô giáo nói nói đến một nửa bỗng nhiên ngưng lại.

Kỷ Ức khó hiểu: "Sao ạ?"

Cô giáo cười vỗ vỗ vai cô: "Không có gì, chúng ta cũng nhìn thấy thực lực của em mới có thể đổi kế hoạch, em phải cố lên."

"Được! Em nhất định sẽ cố hết sức!"

Đột nhiên tin tức tốt làm Kỷ Ức đầy nhiệt tình.

Vì chứng minh năng lực của mình, cô ở trước mặt mọi người biểu diễn lại những động tác của Kỷ Tâm Phi, cô giáo và bạn học đều vỗ tay.

"Thực tốt, chúng ta quả nhiên không chọn sai người."

Đứng ở hàng phía trước, Kỷ Tâm Phi yên lặng cắn môi dưới, vỗ tay theo mọi người nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ.

Rõ ràng cô là đội trưởng? Vì sao bỗng nhiên nhiều thêm một cái Kỷ Ức?

* * *

Gần đây mọi người bắt đầu huấn luyện nhiều hơn, đội cổ động viên huấn luyện kết thúc thì tiết tự học buổi tối cũng sớm tan.

Kỷ Ức từ phòng huấn luyện rời khỏi liền trực tiếp đi ra cổng trường.

Kỷ Tâm Phi bỗng nhiên đuổi theo.

"Kỷ Ức, chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?"

Kỷ Tâm Phi nhìn cô, ánh mắt lập loè, ngại ngùng nói: "Cậu..
cậu có thể không cần làm đội trưởng?"

Tác giả có lời muốn nói: 1, An An sẽ không rời xa Hứa ca.

2, Hứa ca đang lấy lòng thầy toán.

3, ngồi chờ thầy địa lý phát sóng trực tiếp đứng chổng ngược.

4, cô giáo vũ đạo chưa nói xong nói là nên cảm ơn..

Tử Ni: Hứa ca đầu sủng rồi nhé! Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui