"Mặc vào."
Chàng trai đè thấp giọng nói, khi nói chuyện hơi thở thổi qua gương mặt cô, trong lòng lại có chút nóng.
Thình thịch..
Thình thịch..
Kỷ Ức lại nghe được tiếng tim đập của mình, càng ngày càng rõ ràng.
Cô vô thức kéo kéo áo khoác của Hứa Việt trên người mình, mùi bạc hà lan tỏa xung quanh cô.
Hai tay ngừng ở khóa kéo hơi hơi dùng lực: "Cậu lấy áo khoác cho tớ? Cậu thì sao?"
Hứa Việt chớp mắt, buột miệng nói: "Tớ nóng."
"Thật sao?" Kỷ Ức nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm.
Tay đặt ở khóa kéo vươn tới, dùng lòng bàn tay chạm vào cánh tay cậu, cảm giác da thịt vẫn rất ấm áp.
Chỉ là vừa chạm vào một chút, Hứa Việt liền nhanh chóng tránh đi.
Như đang trốn cái gì.
Cậu ấy thậm chí không dám nhìn đôi mắt của cô.
Kỷ Ức hơi hơi mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh đã bị giọng nói mát lạnh của chàng trai chặn lại.
"Trở về đi, nếu không cô giáo lại đi tìm cậu."
"Vậy được rồi, tớ đi trước." Kỷ Ức lại chỉ chỉ quần áo, lộ ra tươi cười với cậu: "Cảm ơn áo khoác của cậu."
Nhìn bóng hình xinh đẹp dần dần rời xa, Hứa Việt đứng ở tại chỗ thật lâu.
Chàng trai nhìn cô khó khăn vượt qua vài chỗ ngồi mới trở lại được vị trí của mình, lông mày của cậu nhuốm đậm một nụ cười nhàn nhạt sáng như ngôi sao.
Vô cùng đẹp.
Cậu không biết rằng khi cô trở lại trên chỗ ngồi theo bản năng kéo chặt áo khoác, khuôn mặt đỏ bừng còn xinh đẹp hơn bôi má hồng.
*
Đại hội thể thao lần này tổng cộng có 7 trường học tham gia, sân vận động liền đặt ở sân lớn nhất Nham Thành, bộ trưởng giáo dục tự mình đến tham gia nghi thức khai mạc, còn có phóng viên và nhiếp ảnh ghi hình.
Đối với bạn học tham gia ở đây, thắng trong thi đấu là vinh dự mà toàn bộ người trong thành phố đều có thể nhìn thấy.
Đội cổ động viên của 7 trường học từng người đều mặc trang phục biểu diễn khác nhau, nhìn thoáng qua đã thấy rõ phân đội.
Đội cổ động viên tới đây có tác dụng cổ vũ, khi tới lượt Nhất Trung lên sân thi đấu, giáo viên kêu mọi người đi lên.
Kỷ Ức không còn cách nào khác liền cởi áo khoác đặt ở trên chỗ ngồi của mình, không có áo khoác bảo vệ, gió lạnh trong không khí nháy mắt chui vào thân thể của cô, nhịn không được run run một chút.
Khẽ cắn môi nhịn xuống.
"Thật nhiều người, còn có quay phim, tớ thật hồi hộp."
Cô nghe phía sau có nữ sinh đang nhỏ giọng nói chuyện, điều này cũng đúng với bình thường.
Cô giáo dẫn đầu đứng ở phía trước, hai bên phía sau cô là Kỷ Ức và Kỷ Tâm Phi.
"Chút nữa mọi người biểu diễn thoải mái tự nhiên, không cần quá hồi hộp biết không?" Cô vũ đạo an ủi mọi người vài câu, bên kia âm nhạc vang lên.
Cô giáo đi rồi, Triệu Tâm Nhiên đứng ở phía sau bắt đầu làm dáng: "Tâm Phi, tớ thấy cậu không có hồi hộp chút nào nha."
Kỷ Tâm Phi quay đầu, hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì tham gia nhiều biểu diễn vũ đạo, đã quen lên sân khấu."
"Đúng vậy, Tâm Phi chúng ta có kinh nghiệm, nhưng người nào đó lần đầu lên sân khấu nhất định hồi hộp đến muốn chết, đến lúc đó đừng làm xấu mặt liên lụy đồng đội."
Triệu Tâm Nhiên miệng độc thật sự, chỉ thiếu không chỉ tên chỉ họ.
Kỷ Ức cũng không phải quả hồng mềm cho mọi người nắn bóp, không nhẹ không nặng trả lời: "Có thời gian quan tâm người khác, không bằng lo cho bản thân mình trước."
Đội cổ động viên Nhất Trung lên sân khấu, bạn học Nhất Trung đều vỗ tay hoan hô.
Trác Nhất Hàng ở đội bóng rỗ reo hò ầm ĩ, liếc liếc mắt nhìn lão đại ngồi yên lặng bên cạnh, liền kiềm chế lại một chút.
Các cô gái trên sân khấu mặc quần áo xinh đẹp, dựa theo đội hình xếp hàng ở chỗ đó giống như một bức tranh đẹp.
"Hứa ca, cậu nói xem bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu và Kỷ Tâm Phi đứng cùng một chỗ, không kém chút nào." Trác Nhất Hàng thích xem mỹ nữ xinh đẹp, lúc này cũng vuốt cằm khen: "Chân Kỷ Ức dài hơn so với Kỷ Tâm Phi.."
Nói tới đây bỗng nhiên cậu ta cảm giác được một dòng khí lạnh tràn tới gần mình.
Trong đầu Trác Nhất Hàng chợt lóe lên, miễn cường tìm từ sửa miệng: "Ý tớ là Kỷ Ức cao hơn Kỷ Tâm Phi, ánh mắt Hứa ca thật tốt!"
Nhớ tới Hứa Việt lần trước đánh người dám bàn luận về Kỷ Ức vào nằm bệnh viện, Trác Nhất Hàng khóc không ra nước mắt cứu nguy, chỉ khen ánh mắt Hứa Việt tốt.
Âm nhạc bắt đầu, các thành viên đội cổ động viên luyện tập lâu như vậy, động tác hoàn toàn đúng chỗ.
Mỗi trường học múa khác nhau, nhưng trình độ không khác mấy, động tác vũ đạo xem nhiều cũng không có gì mới.
Đa số các chàng trai, thiếu nữ càng thích nghiên cứu cô gái nào trên sân khấu xinh đẹp nhất.
Nhất Trung chọn đội trưởng từ gương mặt đến dáng người đều không thể bắt bẻ.
Bọn họ đang ngắm nhìn gương mặt người trên sân khấu, âm nhạc đã tới cuối cùng.
Đội viên tản ra hai bên, hai đội trưởng một trái một phải đứng ở hàng phía trước.
Các cô đồng thời bắt lấy hoa cầu trên tay đặt ở trước người, nhón mũi chân đi nhẹ nhàng về phía trước, hai chân nghiêng về phía sau, hai tay cầm hoa cầu theo động tác nhảy lên mở ra, giẫm chân xuống đất xoay tròn người, tay chân nhanh nhẹn cử động.
"Oa!" Toàn trường xao động.
Đây không chỉ là múa cổ vũ bình thường.
Các cô kết hợp một số vũ điệu múa và nhảy nhào lộn của Trung Quốc, đối với người ngoài nghề đây là động tác có độ khó cực cao, tuyệt đẹp lại không mất sức sống.
Cô cô gái trẻ tuổi dáng người thước tha, nhanh nhẹn kết hợp với nhảy múa, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Trọng tài chấm điểm đều vừa lòng gật đầu.
Động tác này gợi lên hứng thú cho rất nhiều người xem, cuối cùng âm nhạc đến kết thúc, cả đội giống như bình thường tạo ra tư thế tập thể.
Kỷ Tâm Phi dẫn đội viên đã ở hai bên bày ra động tác cố định.
Có hai người đứng ở giữa, vươn cánh tay.
Đôi tay Kỷ Ức giơ hoa cầu lên, giày vũ đạo đế mềm bước lên cánh tay hai cô để mượn lực, giống như một con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng bay vòng trong không trung, âm nhạc ngưng hẳn.
"A a a a."
Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nối liền không hết.
Đây tuyệt đối là màn hiểu diễn xuất sắc nhất hôm nay.
Ánh mắt Hứa Việt vẫn luôn đuổi theo cô gái đầy sức sống trên sân khấu.
Mặc dù vị trí này thấy không rõ mặt cô, nhưng cậu cũng biết.
Khi cô cười rộ lên, cả người đều bừng sáng.
Đội cổ động viên Nhất Trung không hề nghi ngờ được điểm cao nhất.
Các vận động viên trường khác nhau cũng đều tiến vào thi đấu gay cấn, có mấy loại thể thao có thể cùng thi nên thời gian thi đấu cũng không dài.
Tốn thời gian nhất là bóng rổ.
Bởi vì bóng rổ tốn thời gian, ngay hôm nay 7 trường học đã được tiến hành đánh giá thực lực, chỉ còn lại 4 trường trước mặt thi đấu.
Hứa Việt và Tống Ngôn Đình là đồng đội, nhưng trước khi lên sân khấu, những người khác rõ ràng cảm giác không khí giữa hai người không đúng, cho dù không nói gì nhưng ánh mắt bọn họ lại đầy "thù địch", giống như không phải đồng đội mà là kẻ địch.
Hứa Việt sẽ không tham gia loại thi đấu không có tiền thưởng, duy nhất lần này cậu yêu cầu là: Lên sân khấu chụp ảnh chung.
Cậu và Tống Ngôn Đình, ai ghi điểm cho đội nhiều nhất, người đó liền đại diện trường học lên sân khấu lãnh thưởng.
Trên sân bóng, trọng tài thổi sáo, hai bên bắt đầu thi đấu gay gắt.
Triệu Tâm Nhiên kéo tay Kỷ Tâm Phi, rất kích động: "Tâm Phi cậu nhìn xem, thật đẹp trai nha.
Nhất Trung chúng ta nhất định có thể nằm trong top 3, đến lúc đó cậu và Tống Ngôn Đình chụp ảnh chung, mọi người đều nhìn thấy."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Kỷ Tâm Phi không quá đẹp.
Nhưng Triệu Tâm Nhiên lại không chú ý tới.
Cô ta nói chuyện rất kích động, nhất thời không khống chế được âm lượng.
Lúc này phía sau có người nhỏ giọng nói: "Hình như vừa rồi cô giáo gọi tên Kỷ Ức lên sân khấu lãnh thưởng, không biết các cô ta đắc ý cái gì."
Rất nhiều người không quen nhìn Triệu Tâm Nhiên kiêu ngạo, lúc này Kỷ Tâm Phi cũng bị liên lụy mỉa mai.
Trải qua lần thi đấu này, mọi người lại một lần nữa rửa mắt nhìn Kỷ Ức.
Tuy rằng không thể xóa sạch những chuyện ngu ngốc trước kia của cô, nhưng ít ra mọi người sẽ không phủ nhận năng lực múa của cô.
Cuộc tranh đấu thầm lặng này cũng không ảnh hưởng đến Kỷ Ức.
Cô đang nghiêm túc nhìn tư thế cao ngạo trên sân bóng kia.
Hứa Việt chuyển bóng tới gần đội viên phòng thủ, hai tay bắt lấy bóng rổ nhanh nhẹn xoay người phá tan phòng tuyến, tiếp theo nhảy lên về phía rổ, bóng rổ vẽ ra một độ cong xinh đẹp trong không trung, chuẩn xác vào khung.
Hình bóng cậu chạy ở trong sân bóng giống như là anh hùng mạnh mẽ, nhanh nhẹn, chỉ cần bóng rổ đến trong tay cậu, liền sẽ không cho người khá có cơ hội cướp đi.
Tiếng còi thanh thúy vang lên.
Thời gian nghỉ ngơi.
Điểm số dẫn trước trường học khác cách biệt rất lớn, nhưng Tống Ngôn Đình lại xanh mặt.
Lúc từ trên sân bóng xuống dưới, trên người mỗi người chảy đầm đìa mồ hôi.
Có người cầm bình nước và khăn lông đi tới, lúc này Kỷ Ức cũng lấy ra một bình nước đứng lên.
Triệu Tâm Nhiên nhìn thấy một màn này, vội vàng nhét chai nước khoáng vào tay Kỷ Tâm Phi, đẩy đẩy lưng cô một cái: "Tâm Phi mau đưa nước cho Tống Ngôn Đình."
Kỷ Tâm Phi do dự, Triệu Tâm Nhiên liền chỉ chỉ Kỷ Ức bên cạnh.
Hai người đều cho rằng Kỷ Ức muốn đưa nước cho Tống Ngôn Đình.
Vì thế Kỷ Tâm Phi nhanh tay cầm lấy chai nước đứng lên, đi ngang hàng với Kỷ Ức, vừa nhìn như là hai người cùng đi.
Hai người đồng thời nhìn một hướng, trường hợp có chút xấu hổ.
Mắt thấy sắp tới khu nghỉ ngơi đội bóng rổ, Trác Nhất Hàng đã kịp thời đưa cho Hứa Việt một chai nước.
Hứa Việt vừa rồi biểu diễn xuất sắc ở trên sân bóng đã lấy được trái tim của đội viên đội bóng rổ, mỗi người thấy cậu liền gọi Hứa ca.
Kỷ Ức chậm rãi dừng lại bước chân, khẽ thở dài: Cô đang lo lắng cái gì..
Cậu cũng sẽ không thiếu nước uống.
"Hai đội trưởng đội cổ động viên chúng ta đều đến đưa nước? Họ muốn đưa cho ai uống?" Luôn có những người có lòng hiếu kỳ.
Vừa rồi Kỷ Ức và Kỷ Tâm Phi ở trên sân khấu biểu diễn làm mọi người thích thú, thậm chí có một số người đều tranh luận muốn chọn Kỷ Ức làm nữ thần mới.
Lúc này hai cô gái chủ động đi tới cửa, không muốn dễ dàng từ bỏ.
Lớp mười trung học phổ thông, mọi người đều biết Kỷ Ức thích Tống Ngôn Đình.
Ngày trước cảm thấy hoa khôi Kỷ Tâm Phi và Tống Ngôn Đình là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng hôm nay nhìn Kỷ Ức cũng rất tương xứng.
Lấy nhan sắc hiện giờ của Kỷ Ức, thử một lần vẫn có cơ hội.
"Ha ha ha, sợ không phải đều tới đưa nước cho đội trưởng Tống."
Trác Nhất Hàng vội vàng vươn tay nắm áo tên nam sinh đang nói chuyện.
Không thấy được trên người tiểu đội trưởng Kỷ Ức còn khoác áo Hứa ca sao?
Sao lại không có mắt như vậy?
Giọng nói vừa phát ra, Kỷ Ức đã đi tới chỗ Hứa Việt.
"Cho cậu." Cô cầm bình nước trong tay đưa cho Hứa Việt, hành động thẳng thắn, không chút ngượng ngùng.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hứa Việt bình tĩnh nhận lấy.
Mọi người hít hà một hơi.
Hai tay Kỷ Ức nắm trước người, giống như vô tình đi lên phía trước một bước, ở bên tai cậu ấy nhẹ nhàng dặn dò: "Đây là nước sôi để nguội tớ chuẩn bị trước, sau khi vận động uống cái này sẽ tốt hơn."
Hứa Việt nghiêng đầu, đồng tử đen nhánh giống như phát ra tia sáng nhỏ: "Chuẩn bị sẳn cho tớ?"
.