Ở trong truyện, nữ phụ làm mọi chuyện xấu, cuối cùng bị Hứa Việt trả thù, sau đó mất đi mọi thứ rồi bị chết cóng ở đầu đường.
Hứa Việt làm vai ác lão đại tất nhiên là người có thù tất báo, trước khi cô xuyên sách dường như nữ phụ đã sỉ nhục Hứa Việt hai lần..
Không biết Hứa Việt có nhớ rõ mặt cô không?
Tay Kỷ Ức cầm dù run run, tay phải cầm lấy túi xách và dù che mưa, tay trái vươn ra, còn chưa chạm vào đã bị cậu ta bắt lấy.
Chàng trai đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt đen nhánh hiện lên tia sáng nguy hiểm, lạnh lẽo đến dọa người.
Sức lực Hứa Việt rất lớn, lập tức liền làm cổ tay của cô hiện lên vệt đỏ.
"Đau!"
Kỷ Ức là người sợ đau, sức lực mạnh mẽ đau đến mức làm cô ngân ngấn nước mắt.
Nhưng hiện tại không phải lúc tức giận, cô cố gắng bung dù che mưa cho cậu ta, vội vàng giải thích: "Tôi thấy cậu ngất xỉu, không..
không phải muốn làm hại cậu."
Hứa Việt nhìn chằm chằm gương mặt kia, dạ dày quặn đau dữ dội.
Bởi vì trong cơ thể đau đớn quá dữ dội nên dẫn tới tầm mắt mơ hồ, cậu ta cơ bản không thấy rõ mặt của Kỷ Ức.
Chỉ là nghe rõ một giọng nói mềm mại kêu đau ở bên tai cậu, cuối cùng cậu thả cánh tay gầy chỉ còn xương với da ra.
Môi mỏng phát ra một từ tàn nhẫn:
"Biến."
Cậu không cần bất kì kẻ nào bố thí sự đồng tình hay thương hại, càng không muốn thấy những người tự cho là đúng ban ơn cho cậu, sau đó nổi lên cảm xúc hối hận và chán ghét.
Kỷ Ức hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút.
Nhìn thấy Hứa Việt ngoài đời thế nhưng còn muốn đáng sợ hơn so với trong truyện viết, cậu ta như từ trong địa ngục bò ra, trên người nhìn không thấy một nửa ánh sáng.
Cô nhớ rõ trong truyện Hứa Việt lúc còn nhỏ chịu đủ mọi tra tấn, vì vậy cậu ta không tin tưởng bất kì kẻ nào, luôn đầy phòng bị với những người có ý tốt với cậu ta.
Nhưng đây là lão đại trong tương lai, cần phải lấy lòng trước.
"Cậu ngồi ở chỗ này sẽ dính nước mưa, nếu không đi..
Đi đến dưới mái nhà bên cạnh tránh mưa một chút?"
Hứa Việt không mở miệng.
Kỷ Ức thấy một bàn tay cậu ta ấn ở dạ dày, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Bàn tay không cầm dù vươn ra bên ngoài một chút, cô cảm nhận được mưa đã sắp ngừng.
Cô trực tiếp cầm dù che mưa nhét vào trong tay Hứa Việt: "Cậu chờ tôi một chút, rất nhanh tôi sẽ trở lại."
Hứa Việt nhìn thấy thân ảnh cô gái dần dần đi xa, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh chế giễu.
Cậu chống tay vào vách tường đứng lên, nhịn đau ấn vào dạ dày rồi bước đi, để lại dù che mưa cô đơn nằm ở dưới nền đất, dính một chút nước bùn.
Trở lại chung cư cũ nát, vừa mở cửa ra liền có loại cảm giác âm u lạnh lẽo, phòng tối đen như mực nhìn không thấy một tia ánh sáng.
Trong bóng đêm Hứa Việt quen đường đi vào WC, mở vòi sen trên đầu ra, cả người ngâm trong vòi nước tắm.
Trong trí nhớ có người đè đầu cậu ấn vào thùng nước, cậu cố gắng giãy giụa ra sao đều không chịu buông ra, bên tai chỉ có lời nguyền rủa ác độc và khó nghe.
Tiếng nước bên tai dần dần lớn hơn, cậu nắm chặt bàn tay nện ở trên vách tường lạnh băng, dùng sức tắt vòi nước ấm.
Tiếng nước biến mất, cậu không còn sức lực dựa vào vách tường.
Thời tiết gần tới tháng chín không hề lạnh, lại có cảm giác lạnh lẽo đến xương tủy, lan ra toàn thân.
Chỉ vì cậu chưa bao giờ biết qua ấm áp.
* * *
Kỷ Ức nhớ rõ vừa rồi trên đường có đi ngang một cửa hàng bánh kem, mặc kệ trời mưa mà chạy tới mua một hộp bánh mì và sữa bò, cầm theo trở về.
Đáng tiếc cô vội vàng chạy trở lại, bên tường sớm đã không còn thân ảnh của Hứa Việt, chỉ còn dù che mưa nằm ở đây.
Kỷ Ức khom người nhặt dù lên, hai mắt nhìn trái nhìn phải, lấy bánh mì và sữa bò đặt chung vào túi đựng mỹ phẩm, lại dùng di động định vị hướng về nhà.
Đến cửa nhà mới phát hiện ra bản thân không mang theo chìa khóa, ấn chuông cửa, thấy dì Tô mặt đầy vui mừng đứng ở phía sau cửa, tay vịn mở chốt cửa.
Kỷ Ức lễ phép nói cảm ơn, để giày thể thao ở cạnh cửa.
Cô phát hiện trên kệ giày đặt thêm mấy đôi, suy nghĩ một lát, đơn giản đoán được lý do.
Mới vừa vào nhà liền nghe tiếng cười nói bên trong truyền ra, Kỷ Ức ngây ra một lúc, hoàn toàn chưa thích ứng với gia đình mới.
Dì Tô ở bên cạnh cười giải thích: "Là ông bà chủ và cô cả đã trở về, lần này cô cả ra ngoài tỉnh tham gia thi đấu còn nhận được giải nhất!"
Dì Tô nhanh mồm nhanh miệng, sau khi nói xong mới kinh ngạc phát hiện chính mình phạm lỗi, vội vàng đưa tay đánh một cái vào miệng.
Tính tình Kỷ Ức hay ghen tị, có thể do lúc nãy bà thấy tính tình cô ôn hòa, dễ gần nên quên mất.
Dì Tô thấp thỏm lo lắng vội đổi đề tài: "Dì thấy áo khoác cô hai dính chút nước, con nhanh về phòng thay áo ra để dì giặt cho."
Kỷ Ức ngây ngốc vừa lấy lại tinh thần, lắc đầu với dì Tô: "Không sao đâu ạ, dì Tô làm chuyện của dì đi."
Cô nhớ rõ cốt truyện này, nữ phụ thừa dịp lúc Kỷ Tâm Phi rời đi dùng cách "Tự sát" uy hiếp Tống Ngôn Đình, kết quả bị Tống Ngôn Đình và những người khác cười nhạo, về đến nhà nằm nghỉ hai ngày, còn chưa biết Kỷ Tâm Phi đi thi dương cầm cấp tỉnh đạt hạng nhất.
Ngày đó ba Kỷ lại nhận được một cuộc làm ăn lớn, hai chuyện tốt cùng tới, ba Kỷ vui vẻ dẫn cả nhà ra ngoài ăn cơm, kết quả nữ phụ tức giận lật đổ bàn ăn, ba Kỷ tức đến mức cho cô một cái tát.
"Tê.."
Nghĩ lại đều cảm thấy phía sau sống lưng lạnh cả người, vẫn nên vòng ra chỗ khác trước thì hơn.
Kỷ Ức vốn tính lặng lẽ trốn về phòng, không nghĩ tới chân trước vừa bước lên trên cầu thang đã bị mẹ Kỷ nhìn thấy.
"Tiểu Ức." (Mình lấy tên gọi này nghe dễ xương hơn là đổi sang thuần việt nhé! Gọi là bé Ức thì nghe không hay lắm nhỉ)
Mẹ Kỷ tên Triệu Thục Nghi.
Kỷ Ức thu chân lại, chậm chạp xoay người lên tiếng, cũng không mở miệng gọi mẹ.
Ba mẹ cô ngoài ý muốn qua đời năm cô mười lăm tuổi, bởi vì vậy cô đau lòng một đoạn thời gian rất dài, cũng may nhà cậu đối xử rất tốt với cô, mới có thể giúp cô quên đi nỗi đau ngày đó.
Hiện giờ muốn gọi người xa lạ là ba mẹ thật sự không quen được.
Những người khác đương nhiên không biết suy nghĩ của Kỷ Ức.
Triệu Thục Nghi thấy cô cắt tóc có chút kinh ngạc, nhưng cô con gái này luôn không thích bị người khác trói buột, Triệu Thục Nghi liền chịu đựng không hỏi nhiều.
Chỉ là cầm một cái túi hồng nhạt đi tới đưa cho Kỷ Ức: "Tiểu Ức, đây là mẹ mua quà mang về cho con."
Kỷ Ức chần chờ một lát, gật gật đầu: "Cảm ơn." Trong lúc xấu hổ, giọng nói kiên nghị của Kỷ Quốc Thịnh truyền đến: "Ba đã đặt sẵn bàn ăn ở nhà hàng Will, Tâm Phi nói thích ăn cơm Tây ở đó nhất."
Kỷ Tâm Phi ở bên cạnh Kỷ Quốc Thịnh làm nũng: "Ba ba tốt nhất!"
"A, Tiểu Ức cũng đi nhé." Kỷ Tâm Phi đi tới phía cô, chỉ vào túi màu hồng nhạt trong tay cô nói: "Đây là chị và mẹ cố tình chọn mua cho em, em nhìn xem có thích không?"
Thái độ của Kỷ Tâm Phi thật cẩn thận, cô sợ Kỷ Ức đột nhiên tức giận, hy vọng món quà này có thể làm em gái dễ chịu một chút.
Triệu Thục Nghi ôm Kỷ Tâm Phi an ủi:
"Em gái con nhất định sẽ thích, đừng lo lắng."
Kỷ Ức: "..."
Lúc này cô có thể hiểu được một phần tâm trạng của nữ phụ.
Nữ phụ chịu khổ nhiều năm ở bên ngoài, về đến nhà lại phát hiện ba mẹ mình lại yêu thương con gái nhận nuôi nhiều hơn con gái ruột là cô, nhất định trong lòng không dễ chịu.
Kỷ Ức không phải không muốn vun đắp tình cảm với họ, chỉ là không chịu nổi hình ảnh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, tìm lý do trốn về phòng, cũng không đi ăn ở tiệm cơm Tây kia.
Chờ Kỷ Ức thích nghi được mình đã "Xuyên sách" đến nơi này, tháng chín vừa đến, cô sắp trở thành một học sinh lớp mười một trường cấp ba Nham Thành.
Cô soạn từng quyển sách giáo khoa lên kệ sách, phát hiện sách giáo khoa lớp mười đều là sách mới chưa đọc qua.
Thật không biết nữ phụ năm trước đã làm cái gì, nếu mọi thứ đều muốn tranh giành với Kỷ Tâm Phi, vì sao không tranh ở phương diện thành tích?
Hiện tại Kỷ Ức nhìn thấy sách cũng rất đau đầu, đời trước cô thật vất vả thi đậu đại học, vừa vô tình rơi xuống nước lại phải học lại giai đoạn cấp ba khổ cực này.
Kỷ Ức xuống lầu uống nước, nghe tiếng nói cãi nhau của hai người.
Kỷ Quốc Thịnh: "Chủ nhiệm Long gọi điện thoại nói thành tích Kỷ Ức cả năm toàn đếm ngược từ dưới lên, không thể để nó ở lớp chuyên được."
Triệu Thục Nghi: "Nhưng tính tình Tiểu Ức hiếu thắng, nội tâm lại mạnh mẽ như vậy, nhất định nó không muốn học lớp 8, chúng ta đã làm con gái nhiều nhiều thiệt thòi như vậy, anh tìm người quen trong trường học, cho họ nhiều tiền một chút, để Tiểu Ức được tiếp tục học lớp chuyên đi."
"Tiền, tiền, tiền, chỉ biết bỏ tiền ra đi cửa sau! Nó vốn ghen tị với Tâm Phi, muốn tranh giành với Tâm Phi để học lớp giỏi nhất, nhưng em nhìn xem nó có chỗ nào bằng Tâm Phi?"
"Tiểu Ức ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, nó là con gái ruột của chúng ta."
Triệu Thục Nghi dường như đang khóc.
Kỷ Quốc Thịnh thở dài: "Được rồi, anh lại đi liên hệ một chút, xem có được hay không?"
Kỷ Ức nghe đến đây, lặng lẽ trở về phòng mình.
Chờ đến buổi tối sau khi người một nhà ăn cơm xong, thừa dịp ba mẹ Kỷ đều có mặt, Kỷ Ức liền chủ động mở miệng:
"Cái kia..
Sắp khai giảng, học kỳ 1 con thi không tốt lắm, lần này có thể sẽ bị điều đến lớp khác."
Triệu Thục Nghi vừa nghe, tim liền nhảy lên:
"Tiểu Ức yên tâm, ba mẹ sẽ nghĩ cách để con ở lại lớp 1."
Kỷ Quốc Thịnh muốn nói lại thôi, cặp lông mày đen rậm căng thẳng nhăn lại, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Kỷ Tâm Phi thật ra rất thông minh, không lên tiếng chen vào.
Kỷ Ức lại lần nữa mở miệng: "Ý của con là mặc kệ điều đến lớp nào cũng được, về sau con sẽ học tập thật tốt."
Ba người đều kinh ngạc quay lại nhìn cô.
Triệu Thục Nghi thật không thể tin được:
"Tiểu Ức vừa rồi nói câu kia có ý gì?"
Kỷ Ức bình tĩnh giải thích:
"Trước kia là con không hiểu chuyện, nhưng giờ con đã nghĩ thông suốt, sau này sẽ cố gắng học tập, mọi người yên tâm."
Rốt cuộc vẫn không thể gọi được hai chữ ba mẹ.
Nhưng ba mẹ Kỷ hoàn toàn không để bụng đến chuyện này, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Ức, gần đây bọn họ ít chú ý tới đứa nhỏ này, dường như con gái thay đổi rất nhiều.
Kỷ Ức xấu hổ cười cười.
Nụ cười kia cất giấu bí mật lớn nhất trên thế giới này.
Trường cấp ba Nham Thành không xa, Kỷ Ức sớm đã quen thuộc trường đi học, một tây tháng chín cô tự mình đến trường báo danh.
Kỷ Ức có tiếng "Quẩy" nhất lớp 1, lúc này cô giáo lớp 8 thấy cô theo qui định nộp bài tập hè, còn nhìn cô nhiều thêm một chút.
Thấy cô gái nhỏ buột tóc, mặc đồ thể dục đơn giản, vừa nhìn liền giống học sinh ngoan.
Báo danh thuận lợi, Kỷ Ức nhẹ nhàng bước đi ra khỏi trường học.
Không nghĩ tới vừa đi đường ngang khúc cong, đột nhiên bị người che miệng kéo đi vào, bốn năm cô gái trang điểm không ra hình người vây xung quanh cô, còn có hai người ngậm thuốc lá.
Trước nay cô gái ngoan ngoãn đều sống bình lặng, chưa từng gặp qua loại chuyện này, liền cảm thấy chân có chút mềm..
Trong đó một cô gái tóc đỏ ngậm thuốc lá vươn tay về phía cô, đầu Kỷ Ức trống rỗng, liều mạng ôm chặt cặp sách, lắc đầu sợ hãi hét lên tên: "Đừng bắt nạt tôi! Hứa Việt là anh trai tôi."
Giờ phút này, thân ảnh bị bôi đen đang muốn đi qua đường tắt ngừng lại..
Tử Ni: Chúc các bạn có buổi đọc truyện vui vẻ, vui vẻ nhaaaa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đây là bộ truyện mình rất thích nên edit để mọi người cùng đọc!
.