Bỗng nhiên bị người kéo lên làm đầu óc Kỷ Ức phát ngốc, lười biếng mở to mắt, phát hiện bạn "Ngồi cùng bàn" cuối cùng trở về, chỉ là bộ dáng có chút thay đổi.
Cô giơ ngón tay lên, cau mày, khó hiểu nói: "Hứa Việt sao cậu lại trở nên xấu.."
"Phụt!"
Bạn học phía sau bàn không chịu nổi cười ra tiếng.
Tống Ngôn Đình liền tức giận đến bốc khói.
Nhận nhầm cậu ta thành người khác, còn mắng cậu ta xấu?
Tống Ngôn Đình siết chặt cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỷ Ức! Cậu mở to hai mắt xem xem tôi là ai!"
Kỷ Ức nhanh tay xoa xoa đôi mắt, đầu óc bị cơn sốt làm đến choáng váng lập tức liền tỉnh táo.
"Tống Ngôn Đình?" Cô không thể tưởng tượng gọi tên cậu ta, lại nghi hoặc hỏi: "Sao cậu ở chỗ này?"
Tống Ngôn Đình cười lạnh một tiếng, gõ gõ cái bàn trước mặt: "Cùng tôi đi văn phòng, giáo viên tìm cậu."
"Được." Kỷ Ức đi hai bước, đi theo phía sau Tống Ngôn Đình, khoảng cách không xa không gần.
Cô vươn tay đè cái trán, vẫn là cảm thấy choáng váng.
Không biết là do cô tưởng tượng hay thật sự phát sốt, cái trán thật nóng.
Giáo viên nhìn thấy cô dường như rất vui vẻ, nhưng sau đó nói cái gì cô đều không nghe được.
Chỉ biết sau khi giáo viên nói, cô như một học sinh ngoan luôn im lặng gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
Nhưng mới ra ngoài không tới hai bước liền cảm giác bước chân mất đi thăng bằng, trước một giây mất đi sức lực cô dùng tay bắt lấy hành lang bên cạnh, trên tay bị cắt một đường bởi góc sắc nhọn của gạch men sứ.
Trước một giây khi cô ngã xuống được người phía sau đỡ được.
Tống Ngôn Đình đi ra theo phía sau Kỷ Ức, thấy cô đi chưa được mấy bước liền bắt đầu loạng choạng, cả người giống như mất đi sức lực liền ngã xuống.
Chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã tiến lên đỡ lưng và cánh tay cô lên.
Khi đỡ được cô gái ngã xuống, cậu ta mới phát hiện thân thể Kỷ Ức nhỏ nhắn lại nhẹ tênh.
"Này! Kỷ Ức?"
Cậu ta vươn tay chạm vào trán Kỷ Ức, cảm xúc rất rõ ràng.
Đang phát sốt.
Thấy gương mặt cô gái ửng hồng dựa vào cánh tay cậu ta, Tống Ngôn Đình do dự một chút, cánh tay cậu ta lướt qua cánh tay cô, nhẹ nhàng bế ngang người cô lên.
Triệu Tâm Nhiên và Kỷ Tâm Phi nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Cô ta nhìn thấy thân hình Tống Ngôn Đình, lại nhìn thấy?
"Ai, Tâm Phi, cậu xem kia không phải là Tống Ngôn Đình sao? Cậu ấy giống như đang ôm một nữ sinh?"
Kỷ Tâm Phi nhìn theo ngón tay Triệu Tâm Nhiên, mắt vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc mặc dù chỉ có một bên mặt, cô ta cũng biết đó là Kỷ Ức!
Mắt thấy khoảng cách dần dần kéo gần, Tống Ngôn Đình bỗng nhiên bước lại cầu thang đi xuống, ôm Kỷ Ức thẳng đến phòng y tế.
Đưa Kỷ Ức đến phòng y tế, học sinh ngoan Tống Ngôn Đình còn không quên gọi điện thoại cho bạn cậu ta đến nói với giáo viên tình huống hiện tại.
Bàn giao xong cho bản thân, cậu ta lại nhìn Kỷ Ức một cái, giơ di động tiếp tục dặn dò: "Cậu còn phải đi lớp tám một chuyến, liền nói Kỷ Ức phát sốt ở phòng y tế."
Điện thoại bên kia truyền đến giọng điệu kinh ngạc: "Đình ca, không phải chứ? Cậu đưa Kỷ Ức đi phòng y tế?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên giúp tớ xin nghỉ đi."
Rốt cuộc Kỷ Ức là cậu ta mang từ trong phòng học ra ngoài, cậu ta không thể trực tiếp chạy lấy người.
Nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện càng nói không rõ.
Bạn cậu ta trả lời: "Được rồi."
Bác sĩ ở phòng y tế đo nhiệt độ cho Kỷ Ức, cô mơ mơ màng màng phối hợp.
"39 độ, sốt cao."
Tống Ngôn Đình nhìn thấy kết quả, mới tin tưởng Kỷ Ức thật sự sốt đến mơ hồ.
Bác sĩ làm một ít kiểm tra cho cô, cuối cùng đề nghị tiêm và phối hợp uống thuốc trị liệu.
Tống Ngôn Đình thật ra không có ý kiến, bác sĩ nói muốn tiêm vậy thì tiêm.
"Được rồi, vậy tiêm cho cô ấy trước."
Bác sĩ kêu người bệnh đưa cánh tay ra để tiêm.
Kỷ Ức vừa nghe nói muốn tiêm, sợ tới mức dịch qua phía bên cạnh: "Em không, không, không tiêm!"
Cô sợ đau như vậy, tưởng tượng đến hình ảnh kim tiêm đâm vào da cô, liền lo lắng, sợ hãi đến lông tơ toàn thân dựng đứng!
Tống Ngôn Đình không nghĩ tới người bệnh còn phiền phức như vậy, lập tức dùng lời lẽ chính đáng dạy dỗ cô: "Kỷ Ức, cậu là người bệnh, nên nghe theo bác sĩ nói."
Mấy câu nói này làm sao có thể thuyết phục Kỷ Ức, cô vẫn cứ lắc đầu, ôm cánh tay thật chặt không buông ra, sợ buông ra liền sẽ bị bắt tiêm vào.
"Em uống thuốc là được."
"Thấy em ghét tiêm như vậy, liền lấy chút thuốc hạ sốt cho em ấy, quan sát tình huống tiếp theo."
Nghe được bác sĩ nói vậy, Kỷ Ức lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Không cần tiêm thì tốt.
Còn không chờ cô hoàn toàn thả lỏng, liền nghe được phía cửa truyền vào một giọng nói kiên định trầm ổn khác: "Tiêm cho cô ấy."
"Hứa Việt?"
Nhìn thấy thân ảnh dần dần tới gần, Kỷ Ức bỗng nhiên càng choáng váng đầu.
Vẻ mặt Hứa Việt căng thẳng đứng ở trước mặt cô, dùng lời lẽ chính đáng nói: "Sinh bệnh nên tiêm thuốc."
Cô liền lắc đầu, đầu giống như trống lắc: "Không cần, rất đau!"
"Đau liền khóc ra."
"..
Khóc ra cũng sẽ đau."
Hứa Việt không chậm rãi bàn luận nữa, mà trực tiếp đè người ấn ở trên chỗ ngồi, áp đầu thấp bên tai cô, còn cố ý tách bàn tay cô ra khỏi cánh tay cô: "Tự cậu làm hay là tớ giúp cậu?"
Giống như đột nhiên bị đùa giỡn?
Kỷ Ức ngây ra một lúc, sau đó liền bắt đầu giãy giụa kịch liệt: "Tớ không cần tiêm, cậu buông tớ ra."
Không có sức lực, động tác chuyển động rất nhỏ, giọng điệu phản đối nghe tới đều mềm như bông.
Nhưng sức lực Hứa Việt thật sự quá lớn, cô làm sao cũng không đẩy được.
Vốn dĩ cảm xúc người bị bệnh mẫn cảm yếu ớt, lúc này còn chưa tiêm, nước mắt như hạt châu đã đầy hốc mắt.
Hứa Việt một tay ôm má cô, ngón tay ở bên tai nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nhẹ giọng dỗ dành cô: "An An, nghe lời."
"..."
Kỷ Ức bỗng nhiên không còn giãy giụa.
Cô chậm rãi giơ tay tới gần chỗ cổ áo, bỗng nhiên nhận thấy được mấy đôi mắt nhìn chằm chằm mình, động tác trên tay tạm dừng.
Kỷ Ức ngẩng đầu nhìn thoáng qua người dư thừa trong phòng, nhìn chằm chằm Tống Ngôn Đình nói: "Cảm ơn cậu đưa tôi tới phòng y tế, nhưng cậu có thể..
Khụ..
Khụ..
Đi ra ngoài một chút."
"Còn cậu ta thì sao?"
"Cậu ấy?" Kỷ Ức liền hiểu ra, " cậu ta " là chỉ Hứa Việt.
Vì thế ánh mắt cô lại chuyển qua trên người Hứa Việt.
Thấy cô đồng ý tiêm, Hứa Việt liền buông cái tay đè ở đầu vai cô ra, định tránh đi.
Lúc sắp xoay người bỗng nhiên bị hai bàn tay mềm mại nắm chặt.
Chỉ thấy hai mắt Kỷ Ức trông mong nhìn chằm chằm cậu, liên tục lắc đầu: "Cậu không thể đi, cậu phải ở lại tiêm cùng tớ."
Đối xử khác nhau làm cho hai nam sinh có tâm trạng khác nhau.
Tống Ngôn Đình trừng mắt nhìn Kỷ Ức một cái, nhưng cậu ta phát hiện cô nhóc kia vốn không nhìn cậu.
Trừng mắt liền tính là trừng chỗ không.
Tống Ngôn Đình tức giận phủi tay ra cửa.
Mà Hứa Việt không kiềm chế được trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, thậm chí không dám xoay người lại, sợ để lộ ra đôi mắt cực nóng.
Bác sĩ nhanh nhẹn dùng động tác lấy thuốc vào kim tiêm, cầm tăm bông khử trùng cho người bệnh, sau đó giơ ống tiêm..
Mắt thấy bác sĩ cầm lấy ống tiêm, đầu Kỷ Ức liền nghiêng qua một bên, không muốn nhìn thấy cảnh tàn nhẫn này.
Khi mũi kim bén nhọn đâm vào da, trong lòng sợ hãi sẽ làm cơ thể cảm nhận đau đớn phóng to thêm mấy lần.
Cô nắm chặt bàn tay Hứa Việt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không kiềm nén được kêu: "Đau.."
Giọng điệu vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng dường như phát ra từ cổ họng kêu đau.
Tim Hứa Việt đều tan nát.
Tiêm xong, bác sĩ lấy tăm bông ấn ở vị trí tiêm, Hứa Việt vươn tay lại, tiếp tục giúp cô ấn.
Bệnh này làm cho tính tiểu thư cả đời của Kỷ Ức đều mang ra tới, cô không vui quay mặt đi: "Tớ đã nói không tiêm, đau quá."
"Đã tiêm xong."
"Vẫn rất đau!"
"Không sao, không sao, qua một chút liền hết."
Tay phải Hứa Việt thay cô ấn tăm bông, lúc này sẽ đối mặt ngồi ở phía trước cô, tay trái vừa vặn đỡ lưng cô, vỗ nhẹ nhẹ hai cái an ủi.
Từ góc độ khác nhìn như là đang ôm nhau.
Bác sĩ mới vừa tiêm thuốc: Hai người có phải yêu sớm quá rõ ràng hay không?
"Khụ, liền đi lấy thuốc đi."
Xác nhận chỗ kim tiêm không còn ra máu mới lấy tăm xuống, Hứa Việt quay đầu nhìn lại, nơi này vừa vặn nhìn thấy nơi hơi hơi nhô cao lên bên nách cô.
Trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, cậu vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Kỷ Ức vốn không chú ý tới cảm xúc cậu thay đổi, thật cẩn thận kéo tay áo lại, sợ chạm vào chỗ kim tiêm.
Hứa Việt đi lấy thuốc, bác sĩ nhìn một chút mới nhớ tới: "Ai nha, vừa rồi đơn thuốc bị một bạn học khác cầm đi."
Mở cửa ra, ngoài ý muốn phát hiện Tống Ngôn Đình vẫn đứng ở bên ngoài.
Kỷ Ức: "Cái kia, vừa rồi bác sĩ nói đưa đơn thuốc cho cậu, xin hỏi ở chỗ cậu sao?"
Tống Ngôn Đình không trả lời, trực tiếp giơ tay lên.
Mà giờ phút này trên tay cậu ta chính xác là túi đựng thuốc có logo của phòng y tế.
Đó là thuốc của Kỷ Ức.
"Cảm ơn, thuốc này bao nhiêu tiền, tớ.." Bỗng nhiên nhớ tới hiện tại cô rất nghèo!
Kỷ Ức lập tức im tiếng: "Tôi không mang tiền mặt, bằng không cậu cho tôi Alipay hoặc là WeChat, tôi sẽ gửi cho cậu."
Tống Ngôn Đình híp híp đôi mắt.
Alipay hay WeChat? Không phải muốn xin số di động và số WeChat cậu ta?
A.
Năm lớp mười Kỷ Ức vắt hết óc đều muốn được thông tin liên lạc của cậu ta, hiện tại thay đổi lấy lui làm tiến nhân cơ hội này xin số di động cậu ta?
Lúc này cậu lại có kiên nhẫn chơi đùa.
Vì thế nhanh chóng nói ra một dãy số: "Là Alipay."
Kỷ Ức gật đầu: "Được rồi, tớ nhớ kỹ."
Tống Ngôn Đình đưa túi thuốc ra, đồ vật trực tiếp bị Hứa Việt nắm lấy.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng y tế.
Tống Ngôn Đình lấy di động nhìn thoáng qua, phát hiện có thêm một thông báo chuyển khoản.
Cậu ta click mở Alipay, là một dãy số xa lạ chuyển tiền, mà số tiền kia đúng là số tiền mua thuốc lúc nãy cho Kỷ Ức, chính xác đến từng con số lẻ, không thừa không thiếu một tệ nào.
Mà người chuyển khoản họ..
Hứa.
Sự tình xảy ra ngoài dự đoán, thừa dịp hai người còn ở bên cạnh, Tống Ngôn Đình trực tiếp đem giao diện chuyển khoản đặt ở trước mặt hai người hỏi: "Hứa Việt, cậu chuyển tiền cho tôi là có ý gì?"
Hứa Việt liếc mắt một cái, đồng tử đen nhánh xẹt qua một tia cảm xúc, "Không thấy sao? Tiền thuốc."
"..."
Tống Ngôn Đình xuy cười: "Tiền thuốc Kỷ Ức liên quan gì tới cậu?"
Bị gọi tên Kỷ Ức nhìn bên trái rồi nhìn bên phải.
Tử Ni: Chương này nam chính lại bị đổi vị trí thành nam phụ rồi a, chỉ muốn Hứa Việt ôm Kỷ Ức thôi nha..
.