"Hứa Việt là bạn ngồi cùng bàn với tôi, tôi trả tiền cho cậu ấy sẽ tiện hơn." Kỷ Ức không chút do dự lựa chọn đứng về phía Hứa Việt.
Nhưng Tống Ngôn Đình không chịu dễ dàng cho qua chuyện này, hắn click mở chuyển khoản, trực tiếp lấy tiền vừa rồi hoàn lại.
Sau đó nhìn về phía Kỷ Ức nói: "Cậu thiếu tôi, nên cậu trả."
Kỷ Ức: "?"
Cô cố gắng cười ngượng, khách sáo giải thích: "Cậu nhận được tiền là được, ai chuyển cũng không khác gì cả."
Tống Ngôn Đình thoát khỏi ứng dụng, trực tiếp đặt điện thoại vào túi quần, cố chấp yêu cầu: "Cậu thiếu tôi, nên cậu phải trả."
Khóe môi Kỷ Ức lập tức giật giật.
Cô vô cùng hoài nghi nam chính đang cố ý tìm ngược!
Hít sâu một cái nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, đang định gật đầu cho có lệ.
Một tay Hứa Việt đè lên bả vai cô, đem người nhẹ nhàng kéo đến bên người.
Có dụng ý khác nhìn Tống Ngôn Đình, chỉ vào cô gái bên cạnh tuyên bố: "Cậu ấy, do tôi quản."
Lời nói bá đạo, lại chuyển số tiền lúc nãy vào tài khoản Tống Ngôn Đình, lôi kéo Kỷ Ức nhanh chân đi về phía trước.
Kỷ Ức chạy chậm theo ở phía sau.
Nhận thấy được bước chân Kỷ Ức theo không kịp, Hứa Việt mới cố tình đi chậm lại, làm khoảng cách hai người ngang nhau.
"Kỷ An An."
"A? Tớ đây."
"Vừa rồi chuyển khoản tiền thuốc men.."
"Tớ sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu!" Kỷ Ức theo bản năng giơ tay lên bảo đảm, sợ hiện tại cậu không tin.
Hứa Việt ngây ra một lúc: "Cậu không trách tớ tự mình quyết định sao?"
Từ trước đến nay cậu luôn làm theo ý mình, kiêu ngạo quen rồi, lần đầu tiên để ý suy nghĩ của người khác.
Nhưng mà phản ứng của Kỷ Ức hoàn toàn ngoài dự kiến của cậu.
Kỷ Ức không để bụng đến câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi: "Cậu giúp tớ, vì sao tớ phải trách cậu?"
Vốn dĩ đã hết tiền, định về phòng học lại mượn Tống Nhan Khả chút tiền, hiện tại Hứa Việt hỗ trợ cho mượn cô còn bớt việc.
Thiếu tiền Hứa Việt so với thiếu tiền Tống Ngôn Đình tốt hơn nhiều.
Nhưng hiện tại Tống Ngôn Đình một hai phải đối đầu với cô, nhớ tới liền tức giận.
"Cậu nói Tống Ngôn Đình sao lại thế? Đâu còn là học sinh tiểu học cũng không chịu thay đổi gì cả, thật là phiền phức."
Trái tim chàng trai nhấc lên cao lại một lần nữa rơi xuống, nhỏ giọng phụ họa theo cô gái nhỏ: "Ừ, cậu ta thật phiền."
* * *
Làm học sinh ngoan như Kỷ Ức cho dù bị bệnh cũng phải kiên nhẫn nghe giảng bài, chỉ là tinh thần thật không tốt.
Hứa Việt đặt giấy nháp đưa tới bên cạnh bàn cô, Kỷ Ức mở ra nhìn thấy, mặt trên viết: Không thoải mái liền nằm ngủ.
Kỷ Ức lắc đầu, nhanh chóng viết một hàng chữ lên trên, đẩy trở về: Viết bài rất quan trọng, ngủ sẽ không thể viết được.
Có nhiều điểm quan trọng trong khóa học PPT được giáo viên hướng dẫn đánh dấu, phần lớn có trong bài thi giữa kỳ, cô không muốn bỏ lỡ.
Mới vừa đẩy giấy nháp trở về, bên cạnh liền xuất hiện một bàn tay vươn tới, cầm lấy tập sách của cô.
Hứa Việt cúi đầu, đầu để sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Tớ viết."
Có lẽ là bởi vì giọng nói của cậu ấy có ma lực, Kỷ Ức thật sự ghé vào trên bàn ngủ.
Giáo viên ở trên bục nhìn chằm chằm thật lâu, hai người này luôn đến trễ tiết học của ông, còn muốn đối đầu với ông?
Thật sự nhịn không nổi, tay cầm bông lau bảng đen ném xuống người nằm trên bàn bên dưới.
Lúc bông lau bảng bay đến không trung, bị một bàn tay vững vàng tiếp được, bụi phấn rơi xuống một chút.
Giáo viên nhìn thấy, Hứa Việt cầm bông lau bảng không những không hối hận, ngược lại dùng loại ánh mắt hung ác trừng mắt ông, thiếu chút nữa làm ông tức giận đến máu huyết không lưu thông rồi.
Nhưng mà Kỷ Ức ngủ mê đối với mọi nguy hiểm đều không phát hiện.
Tống Nhan Khả ở phía sau lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Ta thấy đôi uyên ương này quá ngọt ngào nha.
* * *
Kỷ Ức lần này bị sốt, choáng váng mất một buổi sáng mới khỏe lên.
Buổi trưa đến giờ uống thuốc, Kỷ Ức chạm vào cái ly, phát hiện nước trong ly lại được người thay đổi thành nước ấm.
Tống Nhan Khả cầm theo cái ghế lại ngồi: "Kỷ Ức, cậu khỏe hơn chưa?"
"Tiêm thuốc với uống thuốc xong đã khá hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Tống Nhan Khả nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy Kỷ Ức đặt túi thuốc lên bàn, đôi mắt Tống Nhan Khả bắt đầu nhìn vào ngăn bàn của Hứa Việt.
Kỷ Ức phát hiện hành động kỳ quái của cô ấy nên hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Tống Nhan Khả lén lút chỉ chỉ bàn học Hứa Việt: "Sáng nay cậu luôn không có trở lại, tớ cố ý nhìn chằm chằm chờ đợi, sau đó phát hiện Hứa Việt cầm một cái túi đi vào, hiện tại nhớ tới rất giống túi thuốc của cậu."
"Cậu ấy lúc đó hỏi cậu đi đâu, sau đó biết cậu bị đưa đi phòng y tế, lúc ấy trực tiếp trốn học đi rồi."
Kỷ Ức: "?"
Cho nên hôm nay lão đại tới trường học là vì đưa thuốc cho cô?
Sau khi Hứa Việt trở lại, Kỷ Ức nhắc tới tiền thuốc: "Cái kia, gần đây tớ có chút nghèo, có thể qua mấy ngày trả lại tiền cậu được không?"
"Không cần trả."
"Không không không, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên, hơn nữa cậu cũng phải cần tiền." Kỷ Ức nói uyển chuyển.
"A.." Hứa Việt bỗng nhiên cười ra tiếng: "Cậu cảm thấy tớ thiếu chút tiền ấy?"
Kỷ Ức chậm chạp giải thích: "Đây không phải vấn đề nhiều ít, tớ không thể lợi dụng cậu."
"Tớ nói không cần liền không cần."
"Vì sao cậu không cho tớ trả tiền?"
Hứa Việt nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, đồng tử đen nhánh phát ra tia sáng như trộm lấy ánh sáng mặt trời ở ngoài cửa sổ: "Tớ có tiền tiêu không hết, rảnh không biết làm gì nên cho cậu được không?"
Tay Kỷ Ức run run: "A? Cậu có tiền sao.."
Lần trước cô tìm đến nhà ở bị phá kia, vừa nhìn thật cũ kỹ, cũng không giống như có tiền mua.
Hơn nữa Hứa Việt chưa bao giờ đến học tiết tự học buổi tối nghe nói là làm thêm kiếm tiền ở bên ngoài, thật vất vả.
Hứa Việt quyết định không cho cô từ chối, nhanh chóng đặt ra câu hỏi mới: "Sau đại hội thể thao lần trước, cậu và người nhà cậu đã hòa giải chưa?"
Kỷ Ức hiểu được câu nói kia nhắc tới chuyện gì, chậm chạp lắc đầu: "Không có."
Lần trước cô và Kỷ Quốc Thịnh ồn ào lên, hai người quan hệ cha con liền không nói qua một câu, hơn nữa Kỷ Quốc Thịnh rất ít về nhà, không chừng đã vứt cô con gái "Không biết cố gắng" đến trên chín tầng mây đi.
Tháng 11 sắp qua đi, tiền sinh hoạt của cô còn không có tin tức.
Thậm chí cô lên kế hoạch đi tìm thêm việc làm, nhưng thời gian học cấp ba quá ít, muốn tìm công việc thích hợp rất khó.
Hứa Việt không nói hai lời lấy di động ra, trước mặt cô chuyển khoản cho cô đến năm con số.
Kỷ Ức sợ ngây người, vươn tay qua đã không kịp ngăn lại: "Cậu đang làm gì?"
Hứa Việt dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc trả lời hai chữ: "Quản cậu."
Lập tức Kỷ Ức trừng lớn mắt.
Đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng luôn hấp dẫn người.
Hứa Việt giơ tay đặt bình giữ nhiệt vừa mới đổi nước ấm ở trên bàn cô.
"Kỷ An An, tớ không thiếu tiền."
"Cho nên cậu cứ tùy ý tiêu."
Chàng trai cố ý đè thấp giọng nói trầm thấp êm tai.
Kỷ Ức cúi đầu một cách máy móc, vùi mặt chôn ở giữa hai tay, chết sống không chịu nâng lên.
Chỉ là vành tai lộ ra bên ngoài không che giấu được đang nóng bỏng, trở nên đỏ bừng.
* * *
Ba ngày thi giữa kỳ, Kỷ Ức dùng tinh thần trạng thái tốt nhất để chiến đấu.
Trường học xếp phòng thi dựa theo thành tích cuối kỳ vừa qua, Kỷ Ức bị chia đến lớp cuối cùng, thực trùng hợp là Hứa Việt cũng có mặt.
Nơi này học sinh trừ Hứa Việt cố ý nộp giấy trắng, bạn học khác đều là dựa vào đoán mò.
Kỷ Ức ngồi ở giữa, mà Hứa Việt ngồi ở cuối phòng học.
Kỷ Ức đang ôm sách cố gắng ôn tập từng giây từng phút, nam sinh cắt đầu gà trống sau bàn lấy bút chọc chọc lưng cô: "Hắc, bạn học, có đáp án không?"
Kỷ Ức lắc đầu.
Nam sinh đoán trước kết quả như vậy, lại chưa từ bỏ ý định hỏi bốn phương tám hướng nhờ giúp đỡ.
Giờ thi bắt đầu, Kỷ Ức nghiêm túc điền tên và lớp rồi bắt đầu trả lời câu hỏi.
Hơn nữa kiếp trước cô đã từng đứng đầu cấp ba, khi làm bài rất trôi chảy, đối với cô mà nói không có gì khó khăn.
Đầu tiên thi ngữ văn, cô viết văn lưu loát hơn 800 chữ.
Sau đó thi toán học, Kỷ Ức chỉ tốn không tới một giờ liền viết ra hết đáp án.
Nam sinh cắt đầu gà trống phía sau vốn cao, dùng các loại tư thế kì quái để nhìn đến đáp án cô lựa chọn cùng viết vào chỗ trống, cũng mặc kệ đúng hay không, chỉ lo chép bài thi.
Thi toán học xong, sau khi thầy giám thị cầm bài thi rời khỏi phòng học, có mấy nam sinh vây quanh tới nam sinh phía sau bàn của Kỷ Ức, bọn họ giống như là một nhóm.
"Chà, nộp bài thi mới nhận được đáp án."
"Tao vừa rồi đoán mò."
"Tao cũng điền đại."
Những người ở sau bàn thảo luận sao chép.
Kỷ Ức không nhanh không chậm cất bút vào túi đựng bút.
Cô mới vừa đứng lên, lại nghe được nam sinh cắt đầu gà trống phía sau bàn cười: "Ha ha..
Tao sao chép bạn học phía trước."
Kỷ Ức: "..."
Đầu gà trống: "Ai, đáp án gửi tới không khác mấy của bạn học phía trước!"
Kỷ Ức: "..."
Thi vào buổi chiều, Kỷ Ức tới trường thi sớm để đọc sách, không nghĩ tới đầu gà trống sau bàn cũng tới rất sớm, lúc này trong phòng học chỉ có hai ba người.
Không biết đầu gà trống sau đó có phải đi kiểm tra lại đáp án hay không, bây giờ bắt đầu quấn lấy cô.
"Bạn học, đề toán là cậu tự làm sao?"
"Đúng rồi."
"Trâu bò quá! Tớ làm đáp án đúng rồi, cậu biết làm bài đợi lát nữa thi cho tớ sao chép nha?"
Kỷ Ức đương nhiên không chịu.
Bọn họ thi xong nếu ra hai bài thi không khác nhau là mấy, nhất định sẽ gặp rắc rối.
Cô uyển chuyển tỏ vẻ từ chối, nhưng đầu gà trống hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, hoặc là lấy bút chọc lưng cô, hoặc là lấy chân đá ghế cô.
Kỷ Ức bị chọc đến phiền lòng, đang muốn đứng dậy, có người hành động càng nhanh hơn cô, trực tiếp ấn đầu gà trống ở trên bàn.
"Sao chép cái đầu mày!"
Đầu gà trống bị người từ phía sau bóp chặt cổ, đầu bị ấn ở trên bàn, mặt bị đè ép đến biến hình.
Hứa Việt cúi người ở bên tai cậu ta lạnh giọng cảnh cáo: "Còn dám làm phiền cô ấy thử xem!"
Trong lòng Kỷ Ức run sợ đứng ở bên cạnh Hứa Việt, lôi kéo cánh tay cậu, kêu cậu buông tay.
Khi Hứa Việt quay đầu đối mặt với cô liền thu bớt hung hăng giữa mày, sau đó an ủi cô: "Không sao đâu, trở về đọc sách."
Lúc sau thi không ai còn dám làm phiền Kỷ Ức.
Thi giữa kỳ thuận lợi kết thúc.
Các giáo viên suốt đêm chấm bài thi, ngày hôm sau thi xong liền có bài thi phát xuống.
Lớp trưởng toán học cầm bài thi phân phát, kêu tên rất nhiều người.
Một bài thi đặt ở trên bàn Hứa Việt, Kỷ Ức ngẩng đầu vừa thấy..
"Giấy trắng?"
Đôi mắt Hứa Việt cũng chưa nâng một chút.
Bài thi lần lượt phát xong, lớp trưởng toán học trở lại trên chỗ ngồi hỏi ai còn không có bài, lúc này Kỷ Ức chậm rãi giơ tay lên: "Cái kia, tớ còn không có nhận được bài thi."
Lúc sau, lớp trưởng địa lý cũng ôm bài thi tới phát, vẫn cứ thiếu Kỷ Ức.
"Sao lại thế này, tớ đều không có bài thi." Kỷ Ức buồn bực nhíu mày.
Người bị chế nhạo lần trước nhân cơ hội cười nhạo lại: "Chắc không phải do thi kết quả tệ quá nên bị giáo viên tịch thu luôn rồi, ha ha ha."
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học An An và bạn học Hứa Việt đều suy nghĩ khác nhau nha..
Kỷ Ức: Lão đại lớn lên đẹp, nói cái gì đều đúng.
Hứa Việt: Vợ của ta thì do ta quản!
.