Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!


Mặt dây chuyền đôi cánh lạnh lẽo từ chóp mũi thổi qua mặt cô, cọ đến trên mặt cô hơi ngứa, nhưng cô lại không dám lộn xộn.

Kỷ Ức nằm mơ cũng không ngờ đến chính mình có một ngày sẽ được Hứa Việt ôm vào trong ngực, ngẩng đầu là có thể thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng và còn có hầu kết đang lăn lộn.

Nhưng càng làm cô không tưởng được là..

"Bịch.." Hứa Việt buông tay, mông cô trực tiếp ngồi dưới đất.

"Đau!" Cô theo bản năng dùng tay xoa xoa chỗ bị ngã đau, ý thức được động tác khó nhìn, cô chỉ có thể đổi sang xoa chân, dù sao chân cũng mềm.

Trong lòng Kỷ Ức đều sắp nôn ra máu, lúc trước thật nhiều người muốn nắm tay cô đều không được, hiện tại lại trực tiếp bị người ném xuống mặt đất! Cho tới bây giờ cô chưa gặp qua loại chuyện này.

Không trách tác giả được, tính tình nam nhị như thế sao có thể làm nam chính?

Kỷ Ức không đọc nhiều ngôn tình, nhưng trước kia nghe bạn thân lải nhải nam nhị đều là ôn nhu, si tình.

Mà Hứa Việt thì lại rất trâu bò, sau khi làm vai ác lão đại ngáng đường nam chính không ngừng, dùng mọi cách tranh dành nữ chính, nhưng giống như không phải bởi vì yêu mà không có được, ngược lại giống có thù oán với nam chính.

Hứa Việt liếc nhìn cô gái ngồi dưới đất xoa chân, nhớ tới chính mình vừa rồi xen vào việc người khác, có lẽ bởi vì nghe thấy cô ngồi ở trên tường mắng cậu đáng chết, có lẽ bởi vì nghe được cô nói chính mình tên Kỷ An An.

Lúc cô gái rơi vào trong lòng ngực mang theo một mùi hương thanh mát nhàn nhạt, làm người ngửi cảm thấy thoải mái.

Hứa Việt híp híp mắt.

Hắn không nên có lòng tốt nhất thời mà vươn tay ra.

Nhìn thấy cô ngồi dưới đất kêu đau, lại là giọng điệu mềm như bông đó, rõ ràng truyền vào lỗ tai, vô tình lọt vào trái tim, có chút ngứa.

Hứa Việt nhớ tới cô vừa nói, ánh mắt đen lại.

"Kỷ An An."

"Đây!"

"Vừa rồi cậu mắng tôi?"

"Không, không có." Kỷ Ức lắp bắp phủ nhận, đầu lắc thành trống bỏi.

Hứa Việt lạnh lùng liếc cô một cái, nhắc nhở nói: "Cậu nói Hứa Việt đáng chết."

Kỷ Ức hận không thể tát miệng mình một cái, mê sảng đến mức cái gì cũng dám nói bậy.

Cô hít hít cái mũi, nửa thật nửa giả hỏi: "Tôi là nói những người bắt bạt cậu thật đáng chết, cậu có sao không?"

Người bắt bạt cậu thật đáng chết?

Hứa Việt khịt mũi coi thường câu nói này.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người nói chuyện thay cho loại người như cậu, nên gợi lên vài phần thắc mắc: "Ha? Cậu nghe ai nói?"

"Thì, thì là nghe nói nha!" Kỷ Ức có chút gấp, người này hỏi chuyện thật sắc bén, cô không muốn để lộ ra sơ hở, làm sao bây giờ?

"Nhiều vấn đề như vậy, như thế nào? Còn muốn đâm tôi một nhát?"

"Không phải! Tôi thực lo lắng cho cậu."

Thiếu nữ trợn to mắt, đèn đường mờ nhạt cũng không che dấu được ánh sáng trong mắt cô.

Thái độ của cô nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng là một đôi mắt biết lừa gạt người, cho nên Hứa Việt một chữ đều không tin.

Không cần lãng phí thời gian.

Hứa Việt bước nhanh rời đi, chẳng được bao lâu, cô gái nhỏ chạy chậm đuổi theo ở phía sau, còn thở dốc ở bên cạnh cậu.

"Cách xa tôi một chút."

"Nga.." Kỷ Ức liếc mắt mong chờ nhìn cậu một cái, lui về sau hai bước.

Nghĩ thầm: Người này thật dữ.

Hứa Việt cho rằng lần này sẽ yên tĩnh, nhưng tiếng bước chân phía sau không dừng lại, chỉ so với vừa rồi xa hơn một chút, chỉ một chút.

Cậu dừng lại bước chân, một cái đầu nhỏ đâm thẳng vào trên lưng cậu, âm thanh vang dội nghe liền thấy đau.

"Đau!"

Quả nhiên, lại là giọng nói mềm như bông này.

Hứa Việt thấy phiền lòng, quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như dao:

"Chết tiệt, cô lăn xa ra một chút!"

Kỷ Ức rụt cổ lại, nghẹn ngào nói ra một câu:

"Tôi không biết đây là chỗ nào.."

Ngoài đèn đường mờ nhạt ra, xung quanh đen như mực còn không có người nào, một mình cô sợ hãi.

Thấy bộ dạng cô vừa sợ vừa mềm yếu, thật không biết từ đâu chạy ra một cô gái có tính đại tiểu thư, thật phiền phức.

Ngoại trừ biết dùng đôi mắt to, đen láy nhìn chằm chằm cậu, cũng chỉ biết kêu đau.

Hứa Việt không nói chuyện, Kỷ Ức chờ cậu ta cách xa 10 mét mới bắt đầu đi, xoa cái trán dọc theo nơi cậu ta đi qua rốt cuộc đi tới cửa trường.

Chỗ này cô biết đường.

Nhưng chỉ chớp mắt Hứa Việt đã không thấy bóng dáng đâu.

Kỷ Ức nhịn không được đoán: Hứa Việt không phải là cố ý dẫn cô ra đây đi?

Hôm nay Hứa Việt nói chuyện nhiều như vậy, Kỷ Ức cảm giác mình cách mục tiêu gần hơn rất nhiều.

Tối nay cô ngủ rất ngon.

Một đêm ngủ ngon, không biết ngủ bao lâu, cô mơ hồ nghe được tiếng đập cửa.

Kỷ Ức chậm rãi mở mắt ra, xoa đôi mắt xuống giường đi mở cửa, chỉ thấy dì Tô đứng ở cửa.

"Dì Tô, làm sao vậy?"

"Cô hai sao con chưa dậy? Cô cả đã đi ra cửa rồi."

"Ra cửa?"

Kỷ Ức như ở trong mộng mới tỉnh, đột nhiên mở to hai mắt, chạy nhanh về phòng cầm quần áo thay, liền đầu cũng không kịp chải chuốt, cơm đều không kịp ăn liền lao ra cửa.

Từ ngày hôm qua cô đã là một học sinh lớp mười một, còn phải sớm tự học!

Kỷ Ức cố hết sức đuổi tới phòng học, ngồi xuống ghế trước một giây đồng hồ đánh chuông, thở phào một hơi.

Tiết tự học buổi sáng thuộc về chủ nhiệm lớp, Kỷ Ức hồi hộp mà lấy sách ra bày ở trên bàn bắt đầu chuẩn bị bài, mà trong phòng học những người khác còn nói chuyện không ngừng.

Thật ồn ào.

Trước kia cô học ba năm cấp ba đều là lớp giỏi nhất, thời gian đi học đa số đều rất yên lặng, mặc dù ngẫu nhiên có người nói chuyện cũng sẽ kéo xuống âm lượng, đến cuối cùng bị không khí học tập kéo theo.

Mà lớp tám lại là lớp kém nhất toàn khối mười một, nên giáo viên không quản họ, cho nên tiết tự học buổi sáng đều nghe tiếng nói chuyện.

Kỷ Ức nhìn trang sách mới tinh thật sự là nhàm chán, kiến thức này cô đều hiểu, thậm chí còn có thể đi thi luôn.

Rốt cuộc cũng vươt qua được tiết tự học, Kỷ Ức chậm chạp ra khỏi phòng học, tính đi tiệm tạp hóa dưới lầu mua sữa bò và bánh mì.
Nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất thuận tiện đi ra ngoài.

Nhưng chờ cô sau khi vui vẻ thoải mái đi xuống mua sữa bò và bánh mì trở lại phòng học, phát hiện vị trí cùng bàn có một xấp sách mới.

Lớp trưởng lớp tám năm rồi được chủ nhiệm yêu quí, nên năm nay vẫn được làm tiếp chức lớp trưởng.
Cậu ta nhận lấy sách giúp một bạn khác chưa kịp nhận sách đặt ở đó, vì cả lớp chỉ trống mỗi chỗ này.

Mọi người đều không muốn cùng Kỷ Ức ngồi cùng bàn, Kỷ Ức còn đang suy nghĩ, đứa nhóc xui xẻo nào bị bắt tới? Chờ tới nhìn thấy cô nhất định sẽ không cam lòng ngồi cùng bàn với cô đi?

Kỷ Ức bẻ cong ống hút trong hộp sữa bò, xé bỏ vỏ cắm vào hộp, thong thả từ từ cắn một miếng bánh mì lại hút sữa bò.

Từ nhỏ đến lớn mẹ cô dạy cô ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, bất kể ở trước mặt hay sau lưng người khác đều phải chú ý dáng vẻ, đây không chỉ lưu lại ấn tượng đẹp cho người khác, mà càng đề cao phẩm chất bản thân.

Cho nên cho dù là ăn bánh mì, đều có thể được cô làm ra có cảm giác nghi thức.

Một miếng bánh mì cuối cùng bỏ vào trong miệng, Kỷ Ức ôm hộp sữa bò hút một cái to muốn giải quyết hết một lần.
Còn không kịp nuốt xuống, bên cạnh "Bá" ngồi xuống một người.

"Khụ khụ.."

Cô nhanh tay che miệng lại nuốt sữa bò xuống, thiếu chút nữa sặc chết.

"Hứa, Hứa, Hứa Việt?"

Ngồi cùng bàn cô lại là Hứa Việt?

Lớp bảo vệ kia chẳng phải sẽ che không được!

Hứa Việt từ khi vào phòng học đã được người uyển chuyển thông báo, học kỳ này cậu đổi chỗ ngồi.

Lớp trưởng đã tận lực dùng mười tám cách nói uyển chuyển, chỉ để biểu đạt với Hứa Việt: Năm trước Trác Nhất Hàng ngồi với cậu ta bị phân đến lớp bên cạnh, mà học kỳ này tất cả mọi người đều chọn chỗ ngồi, chỉ để lại một chỗ ngồi ở giữa.

Hứa Việt đứng ở bàn đầu tiên trong phòng học, ánh mắt lạnh lùng đảo qua toàn bộ lớp, không ai dám nói lung tung, đều cúi đầu trốn cậu, sợ cậu tùy thời đòi đổi chỗ.
Chuyện này Hứa Việt từng làm qua.

Hứa Việt một tay cầm theo ba lô màu đen đi đến chỗ trống, ngoài ý muốn phát hiện ngồi cùng bàn là cô gái vừa xấu, vừa ngốc tên Kỷ An An.

Ha..
còn đang vùi đầu ăn cái gì, giả vờ ăn thành một bộ dáng nhã nhặn.

Hứa Việt lấy ba lô bỏ vào trong ngăn bàn, dựa lưng vào bàn phía sau, chân phải nhấc lên bắt chéo chân, bộ dáng đại gia mười phần.

Cánh tay thon dài vươn tới lấy một quyển sách, ngồi ở chỗ kia tùy tiện mở ra, cảm thấy nhàm chán liền bỏ sách vào trong ngăn kéo, dưới chân thay đổi tư thế bắt chéo chân, hai tay đặt lên trên bàn rồi nằm xuống, ngủ!

Trong long Kỷ Ức bất an, sợ Hứa Việt phát hiện cô nói dối, nhưng không nghĩ tới Hứa Việt từ đầu tới cuối cũng chưa liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn coi cô như không khí.

Thấy Hứa Việt ngủ, tâm trạng Kỷ Ức dần dần khôi phục bình tĩnh.

Cô luôn cảm thấy người trong lớp đều nhìn về phía này, nhưng nghĩ lại cũng phải, ở trong mắt những người khác cô và Hứa Việt còn không phải là hai "Ôn thần"?

Phi phi, lại qua một thời gian cô nhất định phải làm những người đó nhìn thấy, Kỷ Ức rốt cuộc tốt hay xấu!

Dù cho kiến thức lớp mười một cô đã hiểu hết, nhưng theo nguyên tắc tôn sư trọng đạo, Kỷ Ức vẫn như cũ nghiêm túc nghe giảng bài.

Giáo viên dạy toán học lớp tám được một năm, đây là lần đầu nhìn thấy có bạn học nghe giảng nghiêm túc như vậy.

Muốn kêu tên lên trả lời câu hỏi, nhưng sợ đứa nhỏ không trả lời được, vậy không phải là đả kích người ta học tập tính cực sao?

Với lại tên điên nằm ngủ bên cạnh Kỷ Ức cả năm làm cho giáo viên không có cách nào đối phó, cuối cùng giáo viên toán học nhịn xuống.

Thành công vượt qua hai tiết buổi sáng, hôm nay không phải tập thể dục giữa giờ do bên ngoài trời đang mưa.

Kỷ Ức một tay chống cằm, tầm mắt nhịn không được ngắm Hứa Việt.

Cậu ta nhắm mắt lại có thể thấy rõ lông mi dài phát họa thành một cái đường cong theo đôi mắt, nhìn xuống, mũi cao cao, môi mỏng độ cong vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu nâu ở khóe mắt hợp lại với gương mặt kia, làm cho dung mạo cùng khí chất càng thêm tăng lên.

Hứa Việt khi ngủ dường như thu lại hết lạnh lẽo, cho nên ngắm nhìn thật là..
Đẹp vô cùng.

Cậu ta vừa mở mắt..

Xong rồi.

Càng đẹp mắt!

Từ từ?

Cậu ta dậy rồi?

Hứa Việt nhạy bén nhận thấy được có một ánh mắt nhìn chằm chằm mình không chút nào che dấu, cậu nhịn nửa ngày, người kia vẫn không biết thu lại tầm mắt!

Vì thế cậu mở mắt ra, phát hiện cô nhóc xấu nhìn cậu cười đến vẻ mặt quỷ dị.

Sau khi Hứa Việt tỉnh lại sắc mặt rất khó coi, Kỷ Ức phát hiện ngón tay cậu ta đặt ở dưới bụng, nhớ tới cậu ta bị bệnh viêm dạ dày, do dự một chút vẫn lấy ra bánh mỳ trong ngăn kéo.

Đó là buổi sáng cô mua để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hiện tại đem dâng cho lão đại.

"Cậu đói rồi phải không? Bánh mì cho cậu."

Kỷ Ức đưa cho cậu ta, cậu ta không nhận.

Biết lão đại kiêu ngạo, Kỷ Ức liền trực tiếp ném bánh mì lên trên người cậu ta.

Ai ngờ Hứa Việt bỗng nhiên đứng lên, bàn tay to giơ lên, bánh mì chuẩn xác bay vèo vào thùng rác.

Theo đó là lời cảnh cáo: "Dẹp cái tâm tư của cô đi!"

Sắc mặt Kỷ Ức trắng nhợt, đột nhiên nhớ tới Hứa Việt đã từng bị sỉ nhục bởi vì một cái bánh mì.

Tác giả: Hứa Việt lạnh lẽo ghét bỏ mọi thứ là do đã từng đã chịu quá nhiều ác ý, không muốn giẫm lên vết xe đổ, cũng không phải cố ý tàn khốc, kỳ thật cậu ấy rất ôn nhu, ví dụ như hung dữ quát An An nhưng vẫn đưa cô tới cổng trường.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui